Tin Sốt Dẻo ! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn ! - 256
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:36
Trên đường đến bệnh viện, Dịch Lương Trì ngồi trong xe, tâm trạng phức tạp nhưng lại có chút nhẹ nhõm. Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ.
Liệu bây giờ Dịch Tinh Duệ vẫn còn hôn mê không nhỉ? Kẻ đó nói, một khi đã rơi vào hôn mê, thì ngay cả đại la kim tiên cũng không cứu được.
Dịch Lương Trì nghĩ vậy, khóe miệng không tự giác nhếch lên, thậm chí còn nhịn không được lẩm bẩm vài câu. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra có tài xế trên xe, liền vội vàng ngậm miệng, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Hắn khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ sốt ruột và buồn bã, như thể đang thực sự lo lắng cho bệnh tình của Dịch Tinh Duệ.
Đến phòng bệnh, Dịch Lương Trì nhẹ nhàng đẩy cửa. Đôi mắt hắn liền hướng về phía giường bệnh. Khi nhìn thấy Dịch Tinh Duệ đang tỉnh, hắn sững sờ. Đồng tử hắn hơi giãn ra, cơ mặt không tự chủ co giật một cái.
Ngay sau đó, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, lòng đầy khó hiểu và hoài nghi.
“Lạ thật, hôm qua tất cả bác sĩ đều bó tay, vậy tại sao Dịch Tinh Duệ lại tỉnh?”
Dù nghĩ vậy, nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc, trên mặt nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ hoàn hảo. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, rồi nhìn Dịch Tinh Duệ, gượng cười nói:
“Tiểu thiếu gia tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!” Giọng nói đầy vẻ vui mừng và quan tâm, nhưng nghe kỹ lại thấy có chút rỗng tuếch và giả tạo.
Sau đó, hắn quay sang Dịch Hồng Hàn, khẽ cúi đầu nói: “Gia chủ, ngài gọi tôi?” Trong mắt hắn có chút dò hỏi và thận trọng, muốn thăm dò mục đích của lần triệu tập này.
Dịch Hồng Hàn nhìn Dịch Lương Trì, trong lòng đầy phẫn nộ và thất vọng. Ông không thể hiểu nổi, Dịch Lương Trì từ khi còn nhỏ đã được ông đón từ cô nhi viện về Dịch gia. Bao năm nay, Dịch gia đã dốc lòng đối xử với hắn, cho hắn ăn ngon mặc đẹp. Ông còn dạy cho hắn tất cả bản lĩnh huyền học gia truyền của Dịch gia mà không hề giữ lại gì.
Dịch gia chưa bao giờ bạc đãi hắn, vậy tại sao hắn lại nhẫn tâm hãm hại Tinh Duệ?
Dịch Hồng Hàn càng nghĩ càng tức giận. Ánh mắt ông nhìn Dịch Lương Trì đầy uy nghiêm, như thể có thể xuyên thấu tâm can hắn. Ông lạnh lùng nói: “Lương Trì, cậu đến Dịch gia được bao nhiêu năm rồi?”
Dịch Lương Trì thấy ánh mắt nghiêm túc của Dịch Hồng Hàn, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành. Hắn không biết tại sao Dịch Hồng Hàn lại hỏi như vậy, lẽ nào ông ấy đã phát hiện ra điều gì?
Nghĩ đến đây, Dịch Lương Trì tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Hắn cung kính cúi đầu đáp: “Thưa gia chủ, tôi đến Dịch gia từ năm ba tuổi, đến nay đã được hai mươi năm rồi.”
Lúc này, Phổ Bội Trân không kìm được cơn giận trong lòng. Bà mở to mắt, đầy phẫn nộ và thất vọng, lên tiếng chất vấn:
“Hai mươi năm qua, Dịch gia đối xử với cậu không tệ. Ăn uống, quần áo, có của Tinh Lỗi và Tinh Duệ thì cũng có phần của cậu. Chúng tôi không ngờ lại nuôi phải một con bạch nhãn lang như cậu! Nói đi, tại sao cậu lại làm ra chuyện làm hại Tinh Duệ?”
Giọng Phổ Bội Trân kích động, mỗi lời nói như một lưỡi kiếm sắc nhọn đ.â.m thẳng vào Dịch Lương Trì.
Dịch Lương Trì nghe Phổ Bội Trân nói, trong lòng thầm hô “không ổn!”. Trán hắn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng. Hắn không biết Dịch gia đã điều tra ra chuyện gì. Hắn buộc mình phải bình tĩnh, tự nhủ rằng Dịch gia không thể có bằng chứng, họ chỉ đang dùng lời nói để gài bẫy hắn.
Vì thế, hắn giả bộ kinh ngạc và không thể tin được, nhìn Phổ Bội Trân và nói: “Phu nhân, bà… bà nói vậy là có ý gì?”
Sau đó, hắn như vừa mới phản ứng lại, làm ra vẻ mặt ủy khuất: “Không, gia chủ, phu nhân, hai người có phải đã hiểu lầm gì tôi không? Tôi lớn lên ở Dịch gia từ nhỏ, Dịch gia chính là nơi tôi thuộc về cả đời. Ngay cả cái tên này cũng là gia chủ đặt. Tôi và đại thiếu gia bằng tuổi nhau, lớn hơn tiểu thiếu gia vài tuổi. Ba anh em chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi thà làm tổn thương chính mình chứ không bao giờ làm tổn thương tiểu thiếu gia!”
Dịch Lương Trì khóc lóc thảm thiết, mỗi biểu cảm, mỗi hành động đều chân thành và ủy khuất.
Dịch Tinh Duệ lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta nghi hoặc nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ có phải hiểu lầm gì không? Anh Lương Trì không phải người như vậy mà!”
Phổ Bội Trân nhìn con trai út vẫn còn bênh vực Dịch Lương Trì, bà đau lòng thở dài rồi nói: “Tinh Duệ, con không hiểu đâu. Ngoan, con cứ nghỉ ngơi một lát đi. Mẹ đã bảo người giúp việc nấu món canh thanh đạm cho con, lát nữa sẽ mang đến.”
Dịch Hồng Hàn nhìn Dịch Lương Trì, lạnh nhạt nói: “Cậu còn không chịu thừa nhận sao? Tấm bùa hộ mệnh của Tinh Duệ là do cậu lấy đi, còn cổ trùng trên người thằng bé cũng là do cậu bỏ vào!”
Dịch Lương Trì nghe Dịch Hồng Hàn nói, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Hai tay hắn bắt đầu run rẩy không tự chủ, môi hắn trắng bệch, nhưng hắn vẫn mạnh miệng biện hộ:
“Gia chủ, ngài không thể tùy tiện đổ lỗi cho tôi. Tôi không có lý do gì để làm như vậy cả. Tôi và Tinh Duệ luôn rất thân thiết, cậu ấy giống như em trai của tôi vậy, sao tôi có thể đối xử với cậu ấy như vậy được!”
Dịch Lương Trì vừa khóc vừa nói, như thể đang phải chịu oan ức tột cùng. Hắn cố ý nâng cao giọng, dùng âm lượng để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.
Mộc Tịch Vãn lặng lẽ đứng một bên, bình thản nhìn màn kịch của Dịch Lương Trì. Từ giây phút hắn ta bước vào, cô đã nhìn ra được tướng mạo của kẻ chủ mưu. Quả nhiên, kẻ sai khiến Dịch Lương Trì chính là tên đạo sĩ áo đen, che mặt kia.
Mộc Tịch Vãn đã có được thông tin cần biết, cô không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Cô nhìn Dịch Lương Trì vẫn đang cố gắng chối cãi, lạnh nhạt nói:
“Anh nói rằng xem Dịch Tinh Duệ như em trai, chỉ là vẻ ngoài thôi. Về mặt ngoài, anh tôn trọng Dịch Tinh Lỗi và Dịch Tinh Duệ, nhưng trong lòng lại khinh thường và ghen ghét họ."
"Anh nghĩ rằng thiên phú của mình rất tốt, tuy không bằng Dịch Tinh Lỗi nhưng tu vi đã gần đuổi kịp anh ta. Còn đối với Dịch Tinh Duệ, anh ghen tị với thiên phú của cậu ấy."
"Vì thế, khi vị đạo sĩ áo đen kia tìm đến anh, anh đã lập tức đồng ý. Nói gã ta lợi dụng anh để đối phó Dịch Tinh Duệ, chi bằng nói chính anh đã có ý định ra tay với Dịch Tinh Duệ từ trước!”
Giọng nói trong trẻo của Mộc Tịch Vãn vang lên, mọi người trong phòng bệnh đều ngỡ ngàng. Vẻ mặt bình tĩnh của Dịch Lương Trì dần dần không thể kiểm soát được nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ và bối rối.
Lúc này, hắn vô cùng kinh ngạc, không thể hiểu nổi cô gái trước mặt làm sao lại biết rõ mọi chuyện đến như vậy?
Nhưng hắn không thể thừa nhận, nếu thừa nhận, hắn sẽ tiêu đời. Hắn định giả bộ không hiểu gì để tiếp tục biện minh.
Nhưng Mộc Tịch Vãn không muốn nghe hắn giải thích nữa. Cô còn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm. Cô lấy ra một tấm Chân Ngôn Phù, đưa cho Dịch Tinh Lỗi và nói:
“Đây là Chân Ngôn Phù, các người có thể hỏi ra những gì mình muốn!”
Dịch Tinh Lỗi nhận lấy tấm bùa, gật đầu. Mộc Tịch Vãn không bận tâm đến việc họ sẽ thẩm vấn Dịch Lương Trì như thế nào, cô lặng lẽ đi đến một góc, trầm tư suy nghĩ về chuỗi sự việc đã xảy ra.