Tình Như Chim Trắng - Chương 53

Cập nhật lúc: 03/12/2025 22:06

Sự thật chứng minh sức của Lục Sầm lớn hơn cô rất nhiều, tảng đá cô loay hoay mãi mới lung lay, Lục Sầm chỉ một lúc đã đẩy ra được. Anh cõng Lận Tinh Nghi trên lưng, cô chạy theo bên cạnh.

Những con sóng dữ tợn như mãnh thú, từng đợt, từng đợt vồ tới muốn nuốt chửng tất cả. Bầu trời bỗng tối sầm lại như đêm mực.

Mãi một lúc sau, họ mới thoát ra được.

Mọi người trở về biệt thự đều ướt sũng từ đầu đến chân. Nhất là ba người về sau cùng, vì bị sóng đ.á.n.h nên gần như đã ngâm mình hoàn toàn trong nước biển.

Cậu chủ của hòn đảo nói: “Tôi vừa nhận được tin Cảng Thành đã treo biển báo bão cấp 10, sắp có bão lớn. Nhưng may là biệt thự của chúng ta ở địa thế cao, không sợ nước biển tràn vào.”

Nghe vậy, mọi người mới yên tâm ai về phòng nấy tắm rửa, thay quần áo.

Lê Sơ Huyền vừa cởi chiếc áo chống nắng ra, chuẩn bị đi tắm thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Tưởng có bạn nữ nào đó sang mượn đồ, cô bèn tiện tay mở cửa.

Ngoài cửa là một Lục Sầm ướt sũng, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một cách ám muội, cô cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện chiếc áo ba lỗ màu trắng ướt nước đã trở nên nửa trong suốt, lờ mờ nhìn thấy lớp ren bên trong.

“Tôi chọc mù mắt cậu bây giờ, cậu tin không?”

Lục Sầm đóng cửa lại, “Lê Sơ Huyền, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Cậu có thể gọi tôi đi cứu người, không cần phải tự mình lao vào nguy hiểm như vậy.”

Những lời phản bác đến cửa miệng lại không thể nói ra, cô ngơ ngác gật đầu.

Thiếu niên Lục Sầm không rời đi, ánh mắt nhìn cô nóng rực và đầy tính xâm lược.

Cô tiến lên một bước định mở cửa, cô nói rằng cô biết rồi và cô muốn đi tắm.

Một tư thế tiễn khách rõ ràng.

Chàng thiếu niên ướt sũng không hề nhúc nhích, anh nhìn cô, cong môi cười, mái tóc ngắn rối bời cũng không làm tổn hại đến nhan sắc của anh.

Giây tiếp theo, bàn tay trắng lạnh của anh ấn cửa đóng sầm lại, hai cơ thể ướt đẫm dán vào nhau, anh giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Một nụ hôn ngang tàng, không cho phép chối từ, giày vò cánh môi và cướp đoạt hơi thở trong lồng n.g.ự.c cô.

Lê Sơ Huyền cảm thấy giấc mơ này thật vô lý, tại sao lại mơ thấy Lục Sầm hôn mình?

Thực tế, vào ngày có cơn bão cấp 10 ấy, sau khi Lục Sầm nói xong câu đó trong phòng cô, anh đã quay người đi thẳng, không hề ngoảnh lại. Cô vừa tắm vừa mắng anh bị điên.

Hay là thật ra, ngay từ lúc đó, cô đã yêu Lục Sầm, tất cả những lần đối đầu gay gắt chỉ là để che giấu tấm chân tình không muốn thừa nhận nơi đáy lòng.

Bão lớn và mưa to quất vào cửa kính sát đất, trước mắt chỉ còn lại cảnh tượng, âm thanh lại biến mất.

Cô choàng tỉnh, người đàn ông bên dưới cô, ánh mắt cuộn trào d*c v*ng, hai tay ghì chặt eo cô, càng hôn càng sâu.

Không biết là do không khí trong xe loãng hay do cô bị hôn quá lâu, cô không thể thở nổi.

Cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra, giọng nói khản đặc, anh nói: “Lê tổng, mưa tạnh rồi.”

Mưa đã tạnh, sương mù tan, có lẽ sẽ có mặt trời mọc.

Những vệt nước trên cửa sổ xe đã bị gió thổi khô đi một nửa, ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen sâu thẳm, ánh mặt trời vẫn chưa đến.

Cô gục trên cơ bụng anh, nói: “Tôi mơ thấy ngày chúng ta đi bắt cua.”

Tay anh s* s**ng tìm hộp đó, thờ ơ hỏi: “Mơ thấy gì?”

Lê Sơ Huyền kể lại giấc mơ cho anh nghe.

Lục Sầm không biết vì sao đột nhiên bật cười, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên.

Bởi vì ngày đó, anh thật sự đã muốn hôn Lê Sơ Huyền.

Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, sợ cô cảm thấy bị xúc phạm, sợ cô tức giận, sợ cô sẽ x.é to.ạc lớp mặt nạ của anh.

Sợ những tâm tư giấu kín bấy lâu nay sẽ trồi lên khỏi mặt đất, như dây leo quấn chặt lấy cô không buông.

Mà cô lại không muốn.

Nhiều năm sau ở Philadelphia, cô đã tự mình bước về phía anh.

Lý trí và tình cảm giằng xé.

Cho đến hôm nay, hai người vẫn duy trì một sự cân bằng vi diệu trong mối quan hệ không thể thấy ánh sáng này.

Không thể chọc thủng, không thể thoát ra, cũng không có cách nào tiến thêm một bước.

Thật khó có được sự phóng túng ở thành phố nhỏ không ai quen biết này, một khi trở lại Cảng Thành với san sát những tòa nhà cao tầng, mọi thứ sẽ lại trở về điểm xuất phát.

Nhưng mà, không sao cả.

Anh giữ lấy gáy cô, nụ hôn chỉ xuất hiện trong mơ giờ đây trùng khớp với hiện thực.

Ngang tàng, kịch liệt, nuốt chửng linh hồn.

Xé mở bao bì, anh đeo vào.

Anh bế cô ngồi dậy, điều chỉnh lại vị trí ghế, giữ chặt hai cổ tay cô ấn lên tay vịn, một sự mạnh mẽ không thể kháng cự.

Từng nụ hôn rơi xuống sau tai cô, khiến cô run rẩy.

Anh kìm lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Ngắm mặt trời mọc đi, bảo bối.”

Phía trước, vầng dương rực rỡ từ từ nhô lên giữa những ngọn núi, dưới ánh mặt trời, những vết véo đỏ ửng trên làn da trắng nõn hiện ra không sót một chi tiết.

Cả người bị kìm kẹp, không nơi nào để trốn.

Anh hôn lên d** tai cô, giọng nói khàn đặc mang theo hơi thở không đều, “Gọi tên tôi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.