[ Tinh Tế ]quản Lý Cửa Hàng Hoa Làm Linh Thực Sống Lại. - Chương 124
Cập nhật lúc: 07/09/2025 05:10
Bị đ.â.m trúng tim đen, Sóc Lăng xưởng trưởng quỳ một chân xuống, tuyên bố đầy khí thế: “Nhất định sẽ vì chủ tiệm xây dựng xưởng chế dược và ruộng hoa trên núi Mạn Sơn, kiến tạo hệ thống phòng hộ và cảnh báo hoàn mỹ nhất!”
Cảnh Hồ Ly vẫn đeo tạp dề, tay cầm xẻng đảo nồi: “Không nấu cơm cho mấy người đâu, bữa này cọ không được rồi, xuống núi đi.”
Mọi người xã Xu Quang: “……”
Cảm thấy như bị ghét bỏ thật sự.
Cứ như vậy——
Xưởng chế dược Liên Bang Hạnh Phúc, cùng với mảnh đất nhỏ trên núi sau đó, được giao cho xưởng trưởng Sóc Lăng và tổ thi công xưởng thép thi công. Lách cách leng keng, từng món thiết bị toàn quân hóa được đóng dấu nhãn ngược chữ thập độc quyền của xã Xu Quang.
Để giải quyết vấn đề chỗ ở.
Tiểu đội Tu La còn xây hẳn ký túc xá cho công nhân ở gần, đội công binh không sợ khổ, dựng cả tòa nhà cao từ nền đất bằng.
Vì số lượng người ăn cơm tăng nhiều trong thời gian này, nhà bếp nhỏ sau vườn nhà Hoa Nhàn cũng được mở rộng thành bếp lớn, đầy đủ thiết bị, rất thoáng đãng.
“Nhàn sư phụ, ngài hiền quá mức rồi, mấy người mặt dày này mới bày đủ trò tới cọ cơm đó.” Ngân Hồ ước lượng cái muôi to, xào rau, vừa lầm bầm.
Sóc Lăng hắn nhận ra.
Cũng là quen thân với nhà Cảnh gia, lúc ở Thủ Đô Tinh cũng hay gặp nhau.
“Hắn là bạn của con bướm Bảo Nhi, hơn nữa trước đó cũng giúp xây giàn và pháo đài bay sau vườn, đúng là cũng đỡ đần được không ít việc.” Hoa Nhàn chỉ vào hành lá, “Hành bỏ ít quá, món này cần hành để khử mùi tanh.”
Ngân Hồ suýt nữa vì một câu “Bảo Nhi” của sư phụ mà buồn nôn đến nỗi làm rơi cả chảo sắt xuống đất.
Y quay đầu, lén liếc Nguyên Soái đại nhân.
Quả nhiên.
Con bướm kia gương mặt lập tức nhăn nhó.
“Ừ ừ, được rồi.”
“Tiểu Đèn à, ta phát hiện ngươi hay bỏ hành, rau thơm, xà lách, cà rốt… đều quá ít, chỉ rải chút chút, làm ảnh hưởng cả hương vị món ăn.”
“Ta hơi tiếc á.” Cảnh Đèn nhón một nhúm hành đã cắt, bỏ vào nồi, “Cảm giác mấy thứ quý giá thế này bị mình ăn vào bụng, cứ như đang ăn mấy trăm vạn tinh tệ vậy đó.”
Hắn là một con hồ ly tiết kiệm khắc khổ.
Hoa Nhàn: “…… Ngoài ruộng còn nhiều lắm, ăn không xuể đâu.”
Đặc biệt là hành lá, xanh mướt trải hơn nửa mẫu đất, mỗi ngày nhổ vài cây chẳng ảnh hưởng gì cả.
Có đồ đệ đúng là tốt, không cần tự tay nấu ba bữa mỗi ngày nữa, vài ngày vào bếp một lần là được, ví dụ món mới, phức tạp hơn chút.
Lúc này điện thoại lại rung lên.
Hoa Nhàn mở ra xem——
“A Tinh Môn đặt năm vạn hộp thuốc đặc hiệu, gửi tới viện điều dưỡng Thánh Ước.”
Mấy đơn đặt hàng trước đây, phần lớn chỉ mấy ngàn đến một hai vạn hộp, đây là lần đầu vượt mốc năm vạn.
Hoa Nhàn rất vui, điều này cho thấy việc kinh doanh của xưởng chế dược Hạnh Phúc Sinh Vật ngày càng phát đạt. “Ai mà giàu vậy, đặt nhiều thế một lúc.”
Cô nhìn tên người chuyển khoản: “Kerrylanfu · Cole… cái tên này nghe quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.”
Cô thử tìm nhanh trên Tinh Võng.
Chẳng mấy chốc, thông tin tra cứu đã hiện lên: một thương nhân trẻ tuổi ưu tú ở Thủ Đô Tinh, 41 tuổi, người thừa kế gia tộc tử tước Cole, sở hữu thương hiệu nổi tiếng chuyên về dụng cụ phòng hộ mưa axit. Nhiều năm làm từ thiện, liên tục hỗ trợ viện điều dưỡng xx suốt hơn mười năm.
“Hóa ra là ông trùm bán đồ phòng hộ mưa axit à.” Hoa Nhàn nhớ lại thời gian trước vì sự kiện mưa axit ác ý, cô cũng từng mua đồ phòng hộ ở siêu thị gần đó, hình như là nhãn hiệu của Cole thật.
Cô gửi hóa đơn cho viện trưởng.
CEO của xưởng chế dược Liên Bang Hạnh Phúc chỉ ký một chữ “Nhàn,” không ghi rõ tên thật. Cô vốn là bà chủ không màng sự vụ, chuyện trong nhà máy đều do viện trưởng và công nhân phụ trách.