Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 113: Nhớ Nhung - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:48
Kết thúc cuộc gọi, Trần Quân Nghị trở xuống phòng ăn. Anh thấy ba mình và Phương Tiểu Kiều vẫn chưa động đũa, cố ý chờ anh.
- Cô ấy đi lên tỉnh H cùng trưởng phòng kinh doanh để lấy hồ sơ dự án. Chắc sẽ mất hai ngày. – Anh nói trong khi ngồi vào bàn.
- Ừ. Thôi, ăn cơm đi. – Trần Quân Nghiêm gật đầu.
Bữa cơm hôm nay toàn là các món Trần Quân Nghị yêu thích nhưng anh lại chẳng có cảm giác ngon miệng.
Nhìn vào chiếc ghế trống phía đối diện, lòng anh lạnh lẽo. Anh nhận ra mình không quen với sự thiếu vắng cô, hơn nữa lại theo cách đột ngột như vậy. Cô không thể nhắn cho anh một tin trước khi rời đi sao?
Dùng bữa xong, trong khi đôi vợ chồng già dìu nhau về phòng thì Trần Quân Nghị lại ra sân, dạo lòng vòng và cuối cùng, anh đi đến gara xe, muốn chạm vào chiếc xe của cô, thứ mà anh cho rằng sáng nay cô vừa chạm vào.
Cuộc họp hôm nay tuy diễn ra khá căng thẳng nhưng kết quả cuối cùng lại khả quan. Anh vốn định chia sẻ niềm vui này với cô nhưng cô lại ở xa mất rồi.
Nhớ đến đôi mắt trợn tròn khi nghe đến con số mấy ngàn tỷ của cô, anh bất giác bật cười.
Anh không thích mấy cô gái mê tiền nhưng kỳ lạ thay, với cô, là ngoại lệ. Anh ước gì cô mê túi tiền, mê tài sản của anh. Và nếu cô mê cả anh thì càng tốt.
Nhác thấy Thiệu Phong đang đứng cạnh chiếc xe máy của Hạ Vân Thanh, Trần Quân Nghị liền tăng tốc tiến lại.
- Này, cậu làm gì thế? – Anh lên tiếng hỏi ngay khi bước đến.
- À, chào cậu chủ. Hôm nay Minh Nguyệt lái xe của cô chủ về, nói thắng xe hơi kẹt nên tôi sửa lại, đồng thời đã kiểm tra toàn bộ chiếc xe cho yên tâm. – Thiệu Phong mỉm cười, trả lời.
- Vậy sao? – Anh hỏi nhưng trong đầu đã nhớ lại khoảnh khắc cô thắng xe khi đến trước tòa nhà Central Plaza.
- Vâng. Vậy… tôi đi trước đây ạ. – Thiệu Phong gãi đầu.
- Ừ. À mà, từ hôm nay, cậu là tài xế riêng của tôi. Đi nghỉ ngơi đi, không cần canh gác biệt thự nữa. Tôi thử việc cậu xong rồi. Hôm nay cậu rất nhanh trí. – Anh nói, nhưng không nhìn đối phương mà chăm chú kiểm tra lại các ốc vít trên chiếc xe máy.
- Vâng, cảm ơn cậu chủ.
Thiệu Phong cúi chào thật sâu, mặc cho anh không nhìn tới mình. Sau đó, hắn quay người bước đi.
Ánh sáng trong mắt hắn lấp lánh, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Hắn vui vẻ vì đã tiến thêm một bước đến gần mục tiêu của mình.
Sau khi tự mình kiểm tra lại chiếc xe máy, Trần Quân Nghị mới rảo bước vào nhà. Anh dừng lại trước mặt Lê Nhu, lúc này đang đứng cùng Minh Nguyệt.
- Lấy cho tôi chai rượu vang đỏ.
- Vâng, cậu chủ. – Lê Nhu đáp.
Minh Nguyệt rất muốn được nhận phần công việc này nên đã ngỏ lời và Lê Nhu vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì, chính cậu chủ là người bảo cô huấn luyện cô gái này để chia sớt công việc cùng cô. Việc mang rượu cho anh cũng thuộc về phần công việc chăm sóc cuộc sống thường nhật của anh.
- Cẩn thận đấy, một chai rượu này bằng cả năm tiền lương của chúng ta đấy. – Lê Nhu trao cái khay đựng chai rượu và chiếc ly cho Minh Nguyệt, dặn dò.
- Vâng ạ. – Minh Nguyệt cẩn thận đón lấy, rồi chậm rãi tiến về phía cầu thang.
Đứng trước cánh cửa gỗ, Minh Nguyệt thở sâu vài lần rồi mạnh dạn đưa tay lên gõ trước khi đẩy cửa bước vào.
Vì biết cô hầu sẽ sớm mang rượu cho mình nên Trần Quân Nghị không khóa cửa, chỉ khép hờ. Có điều, anh không ngờ lại là Minh Nguyệt.