Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 88: Cuộc Họp Bất Ổn - 2
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:46
- À, về dự án ở tỉnh H, hồ sơ cũng đã trình lên tới cấp trên rồi. Chủ tịch tỉnh ở đó có nhã ý mời tổng giám đốc lên ăn bữa cơm. – Trưởng phòng dự án hơi chút rụt rè.
- Lịch trình của tôi kín mít, tạm thời không thể đi được. Để phó tổng đi đi. – Anh gõ nhẹ cây viết xuống bàn và chỉ định.
- Ôi trời, Quân Nghị à, chú đang uống thuốc nam, kiêng bia rượu, mà cái gã chủ tịch đó nghe bảo nhậu ghê lắm, chú không thể ngồi uống nước lọc cùng ông ấy được đúng không? – Lão phó tổng nhăn nhó.
- Vậy để giám đốc dự án đi vậy. Khi nhận được tiền ứng đợt một, tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp ông ấy sau.
Giám đốc dự án gật đầu như giã tỏi, thế nhưng trong lòng lại đang gào thét.
Từ lúc bắt đầu theo dự án này, toàn là nhân viên và lãnh đạo của bộ phận dự án lẫn kinh doanh giao lưu với chủ đầu tư.
Bên phía chủ tịch tỉnh nhiều lần ngỏ ý, bóng gió muốn Trần Quân Nghị gặp họ. Giám đốc dự án cũng hứa hẹn đủ điều nhưng đến tận bây giờ, sếp tổng vẫn bận, không gặp họ được.
Nếu trong giai đoạn quan trọng này mà bên đối tác cảm thấy bị coi thường, thay đổi ý định chỉ vì không đáp ứng được lời mời của họ thì công sức và các khoản chung chi, bôi trơn suốt thời gian qua sẽ tan thành mây khói.
Thân là giám đốc dự án, ông cũng đâu thể đổ lỗi cho sếp. Việc của ông là lấy dự án, nếu không làm được thì chỉ cần nộp đơn thôi việc.
- Tiếp tục đi, phòng kế hoạch. – Trần Quân Nghị lại lên tiếng trong khi nhìn sang Hạ Vân Thanh lúc này đang cúi gầm mặt.
Thái độ xa cách và trốn tránh của cô khi giáp mặt anh ban nãy khiến anh vô cùng bất mãn. Anh tự thấy bản thân chưa làm gì để cô phải giận đến mức lạnh nhạt như vậy.
Lẽ nào cô giữ khoảng cách với anh vì có người trong lòng. Nghĩ đến đây, anh tức đến phát điên.
Tuy cúi đầu nhưng Hạ Vân Thanh nghe rõ tất cả nội dung cuộc họp, cô thấy anh kế cũng đâu có hung dữ gì lắm đâu, sao mấy lãnh đạo lại sợ đến mức tránh né anh và than thở mỗi khi đi họp như vậy.
Thế nhưng, chỉ một lát sau, cô đã hiểu. Chỉ có phòng dự án báo cáo là suôn sẻ, còn các phòng ban khác thì bị mắng té tát.
Trong phút chốc, cô như quay lại thời học sinh, lắng nghe cô chủ nhiệm mắng cả lớp vì học ngu mà còn quậy phá. Thật đáng sợ!
Phải rồi, không có ông sếp lớn nào mà hiền cả, nếu hiền thì làm sao quản cả đám người cả già lẫn trẻ này.
- Phòng kinh doanh, việc thúc đẩy doanh số bán hàng và quảng bá sản phẩm mới tới đâu rồi. – Trần Quân Nghị mệt mỏi đưa tay bóp trán, nghiêng đầu nhìn sang phía tay phải của mình.
Thấy trưởng phòng như đang xuất hồn, Hạ Vân Thanh liền nắm tay áo trưởng phòng giật một cái và thì thầm vào tai cô ấy.
- Trưởng phòng, tổng giám đốc hỏi chị kìa. Mau báo cáo đi ạ.
Trưởng phòng giật nảy mình, vội vàng nói như một cái máy được lập trình sẵn.
- Vâng, tôi đã đưa hết cho anh Lâu Nam rồi ạ. Tổng giám đốc yên tâm, tôi và Vân Thanh không hề nhìn thấy gì cả. Tôi thậm chí còn chưa xem qua. Tôi không biết đó là gì.
Toàn bộ lãnh đạo lẫn trợ lý, thư ký trong phòng họp đều có gương mặt của những kẻ ngốc sau khi nghe trưởng phòng kinh doanh báo cáo.
Họ nhìn trưởng phòng, rồi nhìn Lâu Nam. Ngay cả Trần Quân Nghị cũng tạm thời bị sốc vì ngạc nhiên và khó hiểu.
- Gì chứ? Cô không xem, không biết đó là gì. Cô đang nói gì vậy? – Phó tổng giám đốc trợn mắt hỏi.