Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 91: Bị Cướp - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:46
Khi Hạ Vân Thanh về đến phòng kinh doanh, cô liền bắt gặp ánh mắt của trưởng phòng. Sau sự cố đó, hai cô gái dường như có thể giao tiếp bằng mắt với nhau. Cô tiến đến, đặt cuốn sổ ghi chú lên bàn.
- Sao giờ em mới quay lại? – Trưởng phòng hỏi nhỏ.
- Em vào nhà vệ sinh. – Hạ Vân Thanh nói dối.
- Ừ. Chuyện hôm nay đừng nói với ai nhé, sống để bụng, c.h.ế.t mang theo.
- Vâng.
Quay lại chỗ ngồi, Hạ Vân Thanh vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ đến cảnh cô từng ăn tối với anh kế trong không gian ngập tràn ánh nến lãng mạn và rùng mình.
Không được, cô không thể đi ăn với anh. Cô không muốn đi ăn với anh. Cái bầu không khí mập mờ này nên được chấm dứt, nếu không, cô sẽ cảm thấy ngột ngạt, không thể hít thở bình thường.
Khoảnh khắc kim đồng hồ nhích dần về năm giờ chiều, Hạ Vân Thanh vẫn ngụp lặn trong mớ hồ sơ chồng chất.
Đang khi cô kịch liệt đánh máy thì tin nhắn từ Lâm Hi Hòa đến: (Ghé anh lấy sản phẩm mới nhé. Hình ảnh quảng bá sẽ để em chụp luôn.)
Cô phấn khởi khi đọc dòng tin này, phần vì cô rất thích thú khi thử nghiệm sản phẩm của Lâm Hi Hòa, phần vì cô cũng đã đóng góp cổ phần vào công ty anh. Cô mong anh thành công để cô cũng được hưởng lợi nhuận.
Các ngón tay cô nhanh chóng gõ trên bàn phím: (Vâng, khoảng gần sáu giờ em qua tới. Không kẹt xe thì sẽ sớm hơn.)
Liếc nhìn góc phải màn hình mấy tính, thấy còn mười lăm phút nữa mới tan làm, Hạ Vân Thanh liền nhắn tin cho trưởng phòng, xin được về sớm một chút.
Khi tin nhắn gởi đi, cô nhìn sang phía bên kia và thấy trưởng phòng khẽ gật đầu.
Hạ Vân Thanh đã quên bén cuộc hẹn với Trần Quân Nghị, cô xuống lấy xe rồi lao nhanh ra cổng.
Cô sợ nếu chờ đến năm giờ thì đường sẽ kẹt xe và phải nhích từng chút một. Khoảng cách năm, mười phút đôi khi không là gì cả nhưng đôi khi giúp giải quyết rất nhiều vấn đề.
Gần năm giờ chiều, Trần Quân Nghị thong thả rời văn phòng. Anh vừa tiến đến thang máy vừa gọi cho Hạ Vân Thanh. Thế nhưng, chỉ nghe âm báo nhạc chuông vang lên vài giây rồi hoàn toàn mất tín hiệu.
- Gì vậy? Sao tại tắt máy.
Anh tự hỏi rồi gọi lại lần nữa. Tuy nhiên, lần này hoàn toàn không nghe thấy gì. Vừa lo vừa bực mình, anh sải bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng của phòng kinh doanh.
Anh đoán mình sẽ đến kịp trước khi Hạ Vân Thanh rời văn phòng. Anh muốn để cô đi thang máy riêng cùng anh, để cô khỏi chen chúc trong buồng thang chật hẹp.
Lúc Trần Quân Nghị đến nơi thì các nhân viên đã chạy đi bấm thẻ hết, chỉ còn lại trưởng phòng đang dọn dẹp bàn làm việc.
Thường thì những lãnh đạo không thuộc hàng giám đốc trở lên sẽ luôn là người về sau cùng. Họ chịu trách nhiệm kiểm tra lại điện đóm, cửa nẻo của nơi mình quản lý trước khi tan ca.
Anh vậy mà lại đến trễ rồi.
- Ôi, tổng giám đốc, anh có việc gì cần sai bảo sao ạ? – Trưởng phòng kêu lên và nhanh chóng chạy đến ngay khi thấy bóng lưng toan quay đi của Trần Quân Nghị.
- À, Vân Thanh về rồi sao? – Anh quay lại và hỏi.
- Vâng, cô ấy xin về hồi năm giờ kém mười lăm phút, bảo là có việc. – Trưởng phòng thật thà đáp.
Bàn tay Trần Quân Nghị vô thức siết chặt lại. Anh không nói gì thêm mà sải bước đi thật nhanh. Khoảnh khắc anh bước vào, buồng thang máy kim loại lạnh lẽo càng trở nên lạnh lẽo hơn.