Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 98: Quan Tâm Quá Mức - 2
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
- Chào em gái nhé. Ôi, em còn đi được mà. Lê Nhu hối anh làm anh cứ tưởng em nằm liệt giường rồi. – Trịnh Khải cười thật tươi, trêu chọc cô.
- Nói nhiều quá, xem cho em ấy đi. – Trần Quân Nghị cau mày.
- Được rồi, được rồi. Nào, ngồi xuống đi em gái. Mới đi xe có mấy bữa mà đo đường rồi, em có bằng lái xe chưa vậy? Cũng có thể là em mua xe mới mà không mời anh một bữa ăn nên mới xui vậy đấy.
- Cái lưỡi của cậu… – Trần Quân Nghị rít lên.
Hạ Vân Thanh cúi đầu, che giấu nụ cười của mình.
Gã bác sĩ này cứ như được sinh ra từ sân khấu hài vậy. Chỉ dăm ba câu nói của anh cũng khiến tâm trạng cô vui vẻ hẳn ra. Nếu bệnh nhân có vấn đề về ruột, cô e họ sẽ bị mấy lời của anh chọc cười đến mức khỏi hồi phục được.
Trịnh Khải nhìn nụ cười của cô, lòng anh bỗng thấy mềm mại như có một cục bông nhỏ đang lăn tròn trong đó. Anh cẩn thận nâng chân cô lên và kiểm tra, sau đó gỡ lớp băng gạc cũ ra, dùng thuốc do mình tự bào chế bôi cho cô, sau đó băng lại.
- Chỉ bị bong gân nhẹ thôi. Cứ bôi thuốc này, rồi xoa bóp nhẹ nhàng, đảm bảo không tới một tuần là em chạy nhảy được ngay. – Anh luyến tiếc xoa nhẹ cổ chân cô, không muốn buông ra.
Trần Quân Nghị ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của bạn mình. Sao anh có thể không hiểu tâm tư đen thui của Trịnh Khải chứ.
Thế nhưng, anh ta đang lấy cớ chữa bệnh để chạm vào cô nên anh biết nói sao đây? Ai bảo anh chỉ tin tưởng mỗi mình anh ta chứ?
- Vậy thì em nghỉ làm vài hôm đi, hạn chế cử động sẽ mau lành hơn. – Anh lên tiếng sau hồi lâu im lặng.
- Cũng không cần thiết phải nghỉ làm, đi đứng nhẹ nhàng, đừng mang giày cao gót hay nhảy lambada là được. – Trịnh Khải nói, anh biết đó là lời nhắc nhở dành cho mình nên lập tức buông chân cô ra và đứng dậy.
- Vâng, tôi đến công ty thì cũng ngồi một chỗ thôi. – Cô gật đầu.
Hạ Vân Thanh phải công nhận rằng thuốc của Trịnh Khải rất hữu hiệu, cảm giác nóng nóng khiến cổ chân cô bớt đau hẳn, cô có thể thoải mải cử động.
- Em ăn tối chưa Vân Thanh? – Lúc này, khi đảm bảo rằng cô không có gì đáng ngại thì Trần Quân Nghị mới cảm thấy đói bụng.
- Em ăn rồi, em đói quá nên ăn sau khi băng vết thương xong. – Cô đáp.
- Tôi thì chưa ăn, đói quá đi mất. Tôi vừa mới đục đầu từ trong bệnh viện ra thì người của cậu gọi, chưa kịp ăn uống gì. – Trịnh Khải vừa thu dọn các dụng cụ y tế vừa nói.
- Vậy xuống nhà ăn với tôi luôn, để tôi bảo người làm hâm nóng thức ăn.
Nói rồi, Trần Quân Nghị tự nhiên bước đến bên giường, đỡ Hạ Vân Thanh nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cô.
Cô như kẻ ngốc, không kịp phản ứng hay nói gì, chỉ ngoan ngoãn phối hợp với anh.
Trịnh Khải trố mắt nhìn, khóe môi anh giật giật. Vết thương của Hạ Vân Thanh không nặng đến mức phải có người dìu đỡ. Gã đàn ông này đang làm quá lên.
Anh thầm thán phục bạn mình. Xem ra Trần Quân Nghị cũng chủ động thể hiện tình cảm đó chứ, nhưng nếu cứ im lặng thì mọi người, bao gồm cả Hạ Vân Thanh đều sẽ nghĩ rằng đó là tình anh em.
- Nghỉ ngơi ở nhà vài hôm đi, không phải là nhà này không nuôi nổi em. – Trần Quân Nghị nói, anh vẫn giữ nguyên lập trường không cho cô đi làm của mình.