Tình Yêu Không Khoảng Cách - Chương 164

Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:14

Là giao tiếp với tiền đề là kết hôn.

Đôi mắt vốn dĩ u tối của Trần Tri Nhượng hoàn toàn sụp đổ. Cũng chính vào tối hôm đó, khi biết hai người họ đang xem mắt,

Thẩm Lạc Nghi gọi điện cho Trần Tri Nhượng, nhắc nhở anh chú ý thời tiết thay đổi để khỏi ốm, sau đó bà cũng vào thẳng vấn đề, ngập ngừng hỏi anh, ngày mai có thời gia để gặp mặt một cô gái con nhà gia đình quen biết không.

Trước đây không phải chưa từng có.

Nhưng Trần Tri Nhượng luôn từ chối bằng đủ mọi lý do. Hôm nay lại bất ngờ đồng ý.

"Con đi." Anh nói.

Có chút giận dỗi trong đó. Không phải giận dỗi người khác. Mà là giận dỗi chính mình.

Tuy nhiên, tên của người hẹn hò hôm đó là gì, anh cũng không nhớ rõ, khuôn mặt thì càng không thể nhớ nổi.

Sau khi về nhà, cơn nghiện t.h.u.ố.c lá của anh lại tái phát. Anh hút ba gói thuốc trong một đêm. Hút đến nỗi cuối cùng não bộ cũng bị t.h.u.ố.c lá làm tê liệt.

Anh ngủ thiếp đi, mơ một giấc mộng suốt cả đêm. Trong mơ toàn là Thư Ngâm.

Là Thư Ngâm quay lưng về phía anh, chạy về phía trước.

Sương mù che phủ tất cả, khoảnh khắc trước khi tỉnh dậy, anh đã nhìn thấy, Thư Ngâm không chạy về phía trước, cô ấy đang lao vào vòng tay Thương Tòng Châu.

Tỉnh giấc, Trần Tri Nhượng vẫn là Trần Tri Nhượng.

Nhiều năm trước anh đã từng đọc được một câu nói, con người sẽ bị vướng mắc suốt đời bởi những thứ không đạt được khi còn

trẻ.

Trước đây anh khinh thường, bây giờ thì thấm thía.

Anh từng nghĩ mình đang đợi, đợi khi nào Thư Ngâm không thích Thương Tòng Châu nữa, anh sẽ tỏ tình.

Nhưng anh phát hiện, giống như anh không thể đợi được bản thân mình không thích Thư Ngâm, anh cũng không đợi được Thư Ngâm không thích Thương Tòng Châu.

Người yêu đơn phương mãi mãi là người thấp hèn.

Anh đã sai không chỉ vì nghĩ rằng có thể đợi được kết cục, mà còn sai vì tình yêu của anh dành cho cô không sâu đậm đến thế.

Nhưng anh có thể làm gì chứ?

Trong cuộc đời anh, tình yêu vốn dĩ được xếp ở vị trí rất xa, có lẽ, tình yêu là cuối cùng.

Anh bị quá nhiều thứ ràng buộc, bị quá nhiều người yêu cầu. Trước tuổi 22, anh còn không biết mình là ai.

Còn sau tuổi 22, anh biết mình chỉ là một cái xác không hồn khoác lên thân xác "Trần Tri Nhượng".

Mùa đông năm đó. Ngày Lập Đông.

Trần Tri Nhượng và Thương Tòng Châu, cùng mẹ của cả hai người, đã cùng ăn một bữa cơm.

Thực ra có nhiều điều Trần Tri Nhượng không muốn nói, nhưng anh nghĩ nếu anh không nói thì Thư Ngâm sẽ không bao giờ nói.

Thật ra anh đã nhìn ra.

Thương Tòng Châu rất thích Thư Ngâm.

Ánh mắt của Thương Tòng Châu khi nhắc đến Thư Ngâm, Trần Tri Nhượng đã từng thấy trong gương, trong đôi mắt khi anh đối diện với chính mình.

Thậm chí còn nồng nhiệt hơn cả tình yêu của anh.

Vì vậy Trần Tri Nhượng nói: "Bởi vì trong lòng cô ấy đã có một người. Tôi đã mất gần mười năm mà vẫn không thể chiến thắng được anh ta, Thương Tòng Châu, cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng sự xuất hiện đột ngột của cậu, làm những điều tôi từng làm cho cô ấy, có thể lay động Thư Ngâm, khiến cô ấy thích cậu chứ."

Trong không khí, có một viên đạn vô hình. Không chỉ b.ắ.n về phía Thương Tòng Châu. Mà còn b.ắ.n về phía chính Trần Tri Nhượng. Mười năm.

Ai mà lãng phí mười năm yêu thầm một người không thể có được chứ?

Đến nước này.

Trần Tri Nhượng đau buồn nhận ra, chỉ có anh là đang yêu thầm một người không thể có được.

Thư Ngâm đã đợi được Thương Tòng Châu. Vào ngày Tiểu Tuyết.

Trần Tri Nhượng biết tin Thư Ngâm và Thương Tòng Châu yêu nhau từ Thẩm Dĩ Tinh.

Rồi không lâu sau đó.

Tình yêu trở thành hôn nhân.

Trần Tri Nhượng trong tiếng người ồn ào, cùng mọi người chúc mừng họ.

Trong quán karaoke, có người cầm micro hỏi: "Ai đã chọn bài hát này?"

Trần Tri Nhượng nhận lấy micro: "Của tôi."

"Thứ lỗi cho tôi có quá nhiều lý do/ Thứ lỗi cho sự nhát gan thiếu dũng khí ngày xưa/ Nhìn em đi/ Nhìn em cùng người ấy thành đôi/ Để tôi trong tình đơn phương hối hận day dứt..."

Lúc đó, những người trong phòng riêng đang hồi tưởng lại chuyện cũ thời cấp ba, nói về tình yêu cũ thời trẻ mà lòng đầy tiếc nuối, nghe thấy bài hát này, men rượu tác động, mọi người lập tức im lặng, đáy mắt ngấn lệ.

Còn Thẩm Dĩ Tinh ngồi ở góc, nghiến chặt răng, không để mình rơi một giọt nước mắt nào.

Tên bài hát này là "Không Bằng Tỏ Tình".

Vâng, đúng vậy, anh trai Trần Tri Nhượng cũng hối hận vì đã không tỏ tình với cô ấy.

Ngày Tết Dương lịch 2024, Thẩm Dĩ Tinh hỏi Trần Tri Nhượng liệu năm nay có đi chùa Phổ Tế không. Việc đi chùa Phổ Tế vào mỗi dịp Tết Dương lịch đã trở thành thói quen của họ.

Nhưng năm nay khác với những năm trước. Giờ đây, Thư Ngâm đã có người yêu. Nếu như trước đây, anh có thể che giấu những gợn sóng trong lòng mà vẫn bình thản xuất hiện cùng họ. Nhưng cả hai người họ đều biết rõ tình cảm của đối phương dành cho Thư Ngâm.

Dù không có ý định xen vào tình cảm của họ, Trần Tri Nhượng cũng không muốn xuất hiện trước mặt Thương Tòng Châu và Thư Ngâm nữa. Anh không muốn khiến họ khó chịu, càng không muốn tự làm mình khó chịu.

Trần Tri Nhượng lắc đầu: "Hôm đó anh có việc, sẽ không đi cùng mấy đứa đâu."

Thẩm Dĩ Tinh không níu kéo, cô ấy nói: "Vậy cũng tốt, anh cứ lo việc của anh đi."

Thế nhưng cuối cùng Trần Tri Nhượng vẫn đi. Anh vốn nghĩ họ sẽ đi vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch, nên anh cố tình chọn ngày thứ hai.

Tuy nhiên, mọi việc lại không như ý muốn, định mệnh không nên ban cho anh một duyên phận khiến anh nản lòng vào lúc này.

Chùa Phổ Tế nghi ngút khói hương, tiếng phạn âm du dương trang trọng, gió cuốn bay những lá cờ cầu nguyện. Người qua lại tấp nập, tiếng nói nhỏ nhẹ.

Trần Tri Nhượng nhìn cây cổ thụ nghìn năm trước mặt, những dải vải đỏ ghi lời ước nguyện bay phấp phới dưới ánh nắng. Dòng

người xếp hàng nhận vải đỏ đông đúc, Trần Tri Nhượng đứng ở cuối hàng đợi đến lượt mình, vị sư thầy đưa cho anh một dải vải đỏ.

Trần Tri Nhượng như bị ma xui quỷ khiến, hỏi một câu: "Thần linh thật sự có thể nghe thấy lời cầu nguyện của chúng sinh không?"

Câu nói này giống như lời của một người vô thần, cũng giống như đang phá hoại thanh danh, vị sư thầy ngẩn người, không giận dữ, ngược lại nói: "Thí chủ, phàm mọi chuyện, chớ cầu bên ngoài."

Trần Tri Nhượng: "...Vâng."

"Thí chủ," Vị sư thầy đột nhiên gọi bóng lưng Trần Tri Nhượng lại, trầm giọng nói: "Thần linh không độ khách qua đường, chỉ độ hữu tình nhân."

Ngay lập tức, dải vải đỏ trong tay anh dường như nặng ngàn cân.

Mười năm ánh sáng, mười năm yêu thích, mười năm... không thể nói thành lời. Đến khoảnh khắc này, tất cả đều tan biến theo gió.

Băng tuyết tan chảy, mùa xuân đang đến gần. Cô gái mà anh đã cùng ngắm tuyết năm 17 tuổi, đã sớm thoát khỏi bão tuyết.

Còn anh, là một trận bão tuyết kinh hoàng.

Là chàng trai 17 tuổi vĩnh viễn bị mắc kẹt trong ngày tuyết rơi. Cùng với tình yêu nhút nhát không thể nói ra lời của anh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.