Tình Yêu Phong Vân - Chương 121: Kiến Quốc Đau Lòng - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:07
Thấy Hạ Hạ hôm nay tới trễ, Thủy Nguyệt đang định mở miệng hỏi thăm thì bị Vỹ Đình nhắn tin gọi lên phòng anh. Vừa bước vào, cô xém chút thì ngất khi thấy trên bàn chất đống chất chồi những giấy và ảnh. Mới cầu hôn mà anh đã gấp rúp tính đến chuyện kết hôn nên lôi cô lên đây để bàn bạc, lập kế hoạch này nọ. Cô có cảm giác như thể cưới chạy bầu vậy, mặc dù cả hai vẫn đang rất chi là trong sạch.
Nào là chụp ảnh cưới, đăng ký kết hôn, chọn địa điểm tổ chức, chọn mẫu thiệp mời, thiết kế trang phục, nhẫn cưới, món ăn đãi thực khách, trang trí không gian như thế nào, số lượng khách mời, lên kế hoạch trăng mật các thứ.
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, cô cũng vui trong lòng nhưng cảm thấy có hơi chút kỳ lạ, thầm nghĩ đến lúc này rồi mà anh vẫn chưa chịu dẫn mình về ra mắt.
- Vỹ Đình, chiều nay anh đưa em vào viện thăm mẹ nhé.
Nghe cô hỏi, anh hơi khựng lại một chút rồi nhanh chóng trở về bình thường, cười dịu dàng.
- Em à, mẹ anh đang điều trị, bác sĩ không cho vào đâu.
- Cũng phải có giờ thăm nuôi chứ anh? – Cô phụng phịu.
- Tinh thần mẹ anh không mấy tốt, bác sĩ khuyên không nên để người lạ vào, sợ bị kích động.
Thấy cô cúi đầu im lìm, anh đưa tay vuốt tóc cô, dỗ dành.
- Từ nay đến ngày tổ chức hôn lễ hy vọng mẹ sẽ nhanh chóng khỏe lại và hiện diện để chúc phúc cho chúng ta. Em cố chờ nhé.
Thủy Nguyệt ngẩng lên, không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Câu hỏi của Như Ý lại lần nữa vọng bên tai. Cô thoáng thở dài, thầm nghĩ thôi thì yêu anh nên đành chọn cách tin anh chứ biết làm sao.
Đúng chín giờ sáng, những thước phim cuối cùng trong MV của Lộ Tinh Văn đã hoàn thành. Mọi người mừng rỡ bắt tay, cảm ơn nhau rối rít. Vui nhất vẫn là Lục Ngạn, cứ mỗi lần bị chỉ định quay cho thằng nhóc này là hắn như muốn từ bỏ sự nghiệp vậy.
- Cám ơn Lộ thiên vương, cô Tâm Dao, cuối cùng cũng quay xong rồi. - Lục Ngạn cười vui vẻ.
- Cám ơn anh. – Phó Tâm Dao và Lộ Tinh Văn đồng thanh đáp.
Vì còn phải tập vũ đạo nên Lộ Tinh Văn nhanh chóng trở lại công ty, Phó Tâm Dao không chịu về nhà mà bám dính như sam, bảo rằng muốn đến phòng tập xem hắn nhảy nhót cho vui.
Cùng lúc này, trong phòng Vương Nhược, Kiến Quốc đẩy cửa bước vào, đến nằm vắt vẻo trên sô pha, ngửa mặt nhìn trân trân lên trần nhà. Hôm nay, tâm trạng hắn không mấy tốt, ở bên phòng một mình thấy chán nên hắn chạy sang đây. Vương Nhược liếc trông hắn một cái lại cúi xuống, tiếp tục tập trung vào màn hình, cất tiếng.
- Rảnh rỗi không có gì làm sao?
- Không phải, ngồi bên ấy một mình sợ bản thân nghĩ quẫn nên sang đây thôi. – Hắn đáp.
- Cậu mà nhảy lầu thì tôi cũng sẽ không ngăn lại đâu.
- Thật là không có lương tâm mà.
Vương Nhược lại ngẩng lên nhìn hắn, khẽ thở dài. Chiều hôm qua, Vỹ Đình gọi anh sang ngỏ lời nhờ chụp ảnh cưới giúp nên bây giờ anh đang tìm kiếm địa điểm lý tưởng để thực hiện bộ ảnh để đời cho đứa em. Anh đoán rằng Kiến Quốc cũng đã biết thông tin Vỹ Đình và Thủy Nguyệt đang chuẩn bị các kế hoạch tiến đến hôn nhân nên hắn mới ủ dột như vậy.
Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa và Diệp Trân bước vào, cô đặt tập bản thảo các mẫu thiết kế váy cưới trước mặt Vương Nhược rồi quay mặt từ anh sang Kiến Quốc.
- Chào Vương phó tổng, Lâm phó tổng.
- Chào trợ lý Diệp. - Kiến Quốc nghe tiếng nên chào lại chứ chẳng buồn nhìn.
Vương Nhược đưa tay lật qua lật lại, gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Các thiết kế đều lấy cảm hứng từ hoa lau trắng tinh khôi, mang hơi hướng cổ điển, rất hợp với cặp đôi ấy.
- Huy động thợ lành nghề tập trung gấp rút hoàn thành các mẫu này nhé. – Anh trả tập bản thảo lại cho Diệp Trân, khẽ nói.
- Vâng anh. À. Vương phó tổng, Phó Tâm Dao ngỏ ý muốn lấn sân sang lĩnh vực ca hát, mong muốn chúng ta có thể đào tạo cô ấy.
Kiến Quốc đang vật vờ trên ghế, nghe Diệp Trân nói thế liền bật dậy. Mắt hắn lồi ra như trứng vịt.
- Ôi trời. Cái con bé đó mà đòi làm ca sĩ á? Thôi đi, tôi thấy không có sân nào chứa nổi nó đâu, lấn lướt gì chứ?
- Là sao? – Vương Nhược nhìn hắn, thắc mắc.
- Hôm trước tôi đi hát karaoke cùng nó, lúc nó cất tiếng lên tôi cũng ngạc nhiên luôn, giọng nó có mà đem thu âm lại rồi đi đuổi két cho khỏi phá bắp thì được.
Diệp Trân nghe Kiến Quốc phát biểu liền chẳng nhịn nổi, bật cười khúc khích. Vương Nhược tuy cũng muốn lắm nhưng phải giữ tác phong làm việc nên cố kiềm lại, quay sang bảo Diệp Trân sắp xếp cho Phó Tâm Dao thử giọng để anh nghe thế nào rồi mới quyết định.