Tình Yêu Phong Vân - Chương 145: Thời Khắc Đẹp Trước Phút Phân Kỳ - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:09
Vì Vỹ Đình phải ghé qua xem công trình thuộc dự án khu du lịch sinh thái mà Thịnh Vũ đang tiến hành xây dựng do Steven bỏ vốn đầu tư nên đến gần chiều, anh và Thủy Nguyệt mới tới nơi.
Khu nghĩa trang nằm khuất sau một ngôi làng hẻo lánh, hai bên đường mọc rất nhiều cỏ hồng đuôi chồn. Ngày rời khỏi thành phố, Thủy Nguyệt mang tro cốt mẹ theo lên miền núi. Khi đến tỉnh D xin việc, sau một lần cùng đoàn phim đi chọn địa điểm, cô phát hiện nơi bình yên này nên đưa bà về. Vốn cô đã mua đất, định sau này sẽ sinh sống tại đây nhưng cuối cùng bị điều chuyển công tác và gặp lại anh.
Vỹ Đình để xe tít ngoài xa rồi cùng Thủy Nguyệt cuốc bộ vào vì lối đi quá hẹp. Lúc từ nước A trở về cũng đúng vào ngày giỗ mẹ cô, anh đến nghĩa trang thành phố với hy vọng sẽ gặp người yêu ở đó nhưng hỏi ra mới biết cô đã đưa bà đi rồi.
Đặt bó hoa cúc trắng lên phần mộ, Thủy Nguyệt đứng lặng hồi lâu. Nếu như không biết người đàn ông bên cạnh là Văn Phong thì có lẽ cô đã rất hào hứng mà khoe với mẹ mình về chàng rể tương lai tài ba, xuất chúng.
Đang mơ hồ trong mớ hỗn độn của quá khứ thì bàn tay Vỹ Đình siết chặt đưa cô về lại thực tại.
- Mẹ. Cảm ơn mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng nên một cô gái xinh xắn thế này. Từ giờ mẹ hãy yên tâm giao cô ấy cho con nhé. Con hứa sẽ dùng cả cuộc đời mình để yêu thương và chăm sóc cô ấy.
Thủy Nguyệt bất giác quay lên nhìn anh. Thật là ngoài sức tưởng tượng của cô. Làm thế nào mà anh có thể nói ra những lời nói dối trắng trợn đó trước người đã khuất kia chứ. Cô đang mãi thẫn thờ thì anh buông tay, rảo một vòng, nhổ những cây cỏ dại mọc xung quanh mộ phần cho thật sạch rồi dẫn cô ra về.
Ánh nắng vàng hôn nhẹ làm đôi môi người con gái thêm hồng. Những bông cỏ lung linh, xào xạc trong cơn gió thoảng hanh hao như những lớp sóng trải dài ôm lấy bước chân đôi tình nhân.
Trong cái lạnh se sắt của ráng chiều nơi miền quê yên ả, Vỹ Đình thấy lòng đầy nỗi bâng khuâng, kỷ niệm về những ngày tháng dấu yêu năm xưa đã từng bên nhau dào dạt quay về. Anh đưa tay hái những nhành hoa, khéo léo kết thành vòng nguyệt quế.
Đôi mắt buồn man mác của Thủy Nguyệt trong nắng chiều làm Vỹ Đình càng thêm say đắm, chính ánh mắt đó đã cuốn cả nửa đời anh vào trong vòng xoáy lẩn quẩn của yêu thương, oán hận. Anh chợt dừng bước, kéo cô sát lại gần, nhẹ nhàng đặt vòng hoa sắc tím hồng lên mái tóc cô.
- Anh yêu em, Thủy Nguyệt.
Giữa khung cảnh thơ mộng, anh trao cô nụ hôn dài như bất tận. Cô không phản kháng, cứ thế đón nhận. Phần vì để anh khỏi nghi ngờ, phần vì để xoa dịu trái tim đang không nghe lời của mình. Ánh mặt trời lúc này đã rơi xuống thật sâu, hắt lên những tia nắng vàng vọt xuyên qua những vòng câu, mây trắng trôi lướt thướt trên trời, hoa lá lạnh lùng theo gió đong đưa.
Rời khỏi ngôi làng. Vỹ Đình đưa Thủy Nguyệt hướng ra phía thị trấn để thuê khách sạn. Xe đang bon bon chạy bỗng dưng trở nên nặng nề. Anh vội thắng lại, mở cửa xuống kiểm tra, cô tò mò nên cũng đi theo.
- Đứt dây curoa rồi. – Vỹ Đình mím môi, nhìn ngang nhìn dọc.
- Xe mới mà cũng đứt được sao? – Thủy Nguyệt bất giác hỏi.
Đang chằm hăm nhìn thì con chuột chẳng biết từ đâu phóng ra làm cô hoảng hốt nhảy tót lên, ôm lấy cổ anh, la oai oái. Mấy hộ dân lác đác bên đường nghe tiếng liền nhiều chuyện đến xem. Ông thợ sửa xe nhìn ngó một hồi rồi lắc đầu.
- Nơi này toàn xe máy và xe đạp nên tôi chẳng mua phụ tùng ô tô làm gì. Giờ trời cũng sắp tối rồi, mai tôi mới chạy xuống thị trấn lấy về thay cho cậu được.
- Vậy ở đây có nhà nghỉ nào gần không ạ? - Vỹ Đình lên tiếng hỏi.
Ông ta gật đầu lia lịa rồi nhanh nhảu dẫn họ tới căn nhà cũ cách đó một khoảng đất trống. Bảo là ông ta tính cho thuê nhưng chưa ai có nhu cầu, vẫn đang để không. Vỹ Đình và Thủy Nguyệt cùng lúc nhìn nhau, khẽ thở dài, xem ra cũng chỉ có lựa chọn này thôi nên cả hai đành đồng ý.
Hai người dọn dẹp, lau chùi nhà cửa, tắm gội xong thì trời cũng tối sầm. Vì không có phương tiện di chuyển nên Vỹ Đình mượn tạm chiếc xe đạp cũ ở tiệm để chở Thủy Nguyệt đi ăn.
Con đường miền quê bấy giờ chỉ có màu đen của màn đêm, một vài ánh đèn lác đác, cách xa nhau cả một khoảng dài. Tuy Thủy Nguyệt ngồi phía sau, được anh cản gió nhưng cô vẫn thấy lạnh.
- Em muốn ăn gì? – Vỹ Đình dịu dàng hỏi.
- Trời lạnh quá, ăn cái gì nóng nóng chút đi anh.
- Mì nhé.
Vừa lúc tới một xe mì, anh dừng lại, quay lui hỏi ý cô. Thủy Nguyệt khe khẽ gật đầu, nhảy xuống đất.
Chiếc xe bán mì được ghép từ những tấm tôn, trông đã cũ. Ánh điện thắp bằng bình acquy phát ra thứ ánh sáng nhờ nhờ, yếu ớt. Người đàn ông gầy nhom, khắc khổ nhanh tay trụng hai bát mì cuối cùng. Nồi nước lèo bốc khói nghi ngút tỏa mùi thơm làm cả Vỹ Đình lẫn Thủy Nguyệt đều xốn xang trong lòng.
Đưa mắt nhìn cô gái đối diện mình, Vỹ Đình cảm thấy bình yên biết bao. Dẫu cho trời lạnh hơn thế nữa, chỉ cần có cô bên cạnh thì với anh ngày nào cũng là ngày xuân.
- May quá. Mình đi trễ chút nữa là không còn gì ăn rồi. - Vỹ Đình lấy đũa và thìa cho cô, mỉm cười âu yếm.
- Vâng. Lần sau đi với nhau thì mang lương khô dự phòng nhé.
- Tuân lệnh vợ.
Nghe anh nói, cô vội cúi xuống, cắm mặt vào tô. Thầm nghĩ giờ mà nói người đàn ông trước mặt đây đang hận mình thấu xương thấu tủy thì chắc chẳng có ai tin đâu.