Tình Yêu Phong Vân - Chương 157: Thảm Cảnh - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:10
Trước ban công phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, Hoàng Thế Hải đang đứng tựa lan can, ánh mắt ông vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tiếng chuông điện thoại bàn và cả di động bện trong liên tục réo vang nhưng Hoàng Thế Hải dường như chẳng còn để ý đến nữa, trong đầu lúc này chỉ thấy bóng dáng cô con gái nhỏ đang chạy nhảy vui đùa mà thôi.
Nếu hỏi ông hối tiếc điều gì thì đó chính là chuyện ông tức giận từ mặt Như Ý, khiến cho cô phải một mình bươn chải bên ngoài, để rồi không về nhà ở nữa. Cả cuộc đời ông cố gắng làm lụng chỉ vì muốn để dành sản nghiệp cho cô con gái rượu nhưng chẳng ngờ đến cuối cùng lại thành ra cớ sự này. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông luống tuổi.
- Như Ý, tha lỗi cho ba. Mẹ Như Ý, tôi đến với bà đây.
Nói rồi, Hoàng Thế Hải buông xuôi, gieo mình xuống đất, ông đã quá mệt mỏi và muốn kết thúc tất cả, giải thoát cho chính mình cũng như đền tội với một trăm mấy chục công nhân.
Tiếp đó là tiếng la hét thất thanh dưới tầng trệt vang lên, các nhân viên phòng ban trên cao cũng vội vàng chạy xuống. Cảnh tượng kinh hãi khiến mấy nữ nhân viên yếu tim ngất xỉu tại chỗ. Hoàng Thế Hải nằm bất động trên vũng máu, mắt vẫn mở to, trông thật đáng sợ.
Cùng lúc này, Trong căn phòng xinh xắn, Như Ý vừa tưới nước, tỉa lá cho chậu hồng xong, mới bưng lên định đem đặt trở ra ban công thì cô bị vuột tay khiến nó rơi xuống, vỡ tanh bành. Chu Hồng vội vàng chạy lại, kéo cô lùi ra sau rồi lúi húi dọn dẹp.
Bất giác, Như Ý thấy lòng nóng như lửa đốt, nỗi lo lắng, bất an lại ập đến. Liền sau đó là chuông điện thoại vang lên và tiếng trợ lý nam bên kia nức nở.
- Cô Như Ý, chủ tịch ngã lầu, đã qua đời rồi.
- Anh nói sao?
Chiếc điện thoại trên tay Như Ý rơi thẳng xuống sàn, trong đó vẫn còn văng vẳng tiếng người đang khóc lóc, kể lể. Toàn thân cô lạnh toát, run rẩy, loạng choạng ngã về phía sau. Chu Hồng hốt hoảng lao đến cạnh bên, may mắn đỡ kịp.
- Chị… ba em… ba em.
- Ba em làm sao?
- Ba mất rồi. Chị mau đưa em đến công ty đi. - Như Ý òa khóc, níu tay Chu Hồng, lảo đảo đứng lên.
Chu Hồng vội vã lấy áo khoác cho Như Ý rồi dìu cô xuống lầu, ra xe. Suốt quãng đường, cô khóc như mưa như gió khiến Chu Hồng cũng không tập trung được lái xe được, suýt va quẹt mấy lần.
Lúc đến nơi thì phóng viên và cảnh sát đã có mặt, hiện trường bị giăng dây phong tỏa, không cho ai tiếp cận. Nhìn manh chiếu phủ trên xác người, Như Ý kêu gào thảm thiết.
- Ba ơi, ba ơi. Buông em ra, buông ra.
Chu Hồng và nam trợ lý cố sức giữ lấy Như Ý. Cô bấn loạn cào cấu vào tay họ, van xin cho mình được đến cạnh ông. Chu Hồng vẫn giữ chặt không buông, nước mắt đầm đìa, khuyên lơn đủ kiểu, cô biết nếu để Như Ý chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó thì khó mà nói được chuyện gì sẽ xảy ra.
Chưa đầy mấy phút sau, cả người Như Ý đột nhiên mềm nhũn, cô thấy trời đất đang quay cuồng xung quanh mình, đôi mắt cứ nhòa dần, mờ dần, tiếng khóc cũng tắt lịm. Đả kích này quá lớn khiến cô không chịu nổi nữa, ngất đi trong vòng tay của Chu Hồng.
Thông tin chủ tịch Hoàng Hải nhảy lầu tự sát nhanh chóng lan tràn trên báo mạng. Tuy chưa xác định có phải hay không nhưng dòng tít đỏ chót vẫn chễm chệ lên ngôi.
Vương Nhược vừa từ phòng biên tập trở về thì nghe chuông điện thoại đổ dồn, anh lo lắng khi thấy người gọi là Chu Hồng. Vốn anh đã dặn dò nữ trợ lý từ trước, rằng nếu Như Ý xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cô phải báo cho anh ngay.
- Tôi nghe.
- Vương phó tổng, Như Ý em ấy ngất rồi.
- Có chuyện gì? - Giọng anh khẩn trương.
- Ba em ấy ngã lầu mất rồi, em ấy không chịu nổi cho nên…
- Bệnh viện thành phố đúng không? Tôi tới ngay đây.
Anh cúp máy rồi hối hả chạy đi. Bản thân anh không ngờ Hoàng Thế Hải lại chọn cách này để giải thoát cho chính mình.