Tình Yêu Phong Vân - Chương 167 : Mượn Rượu Giải Sầu - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:10
Từ sáng hôm qua, Vương Nhược đã không ở công ty nên Diệp Trân phải thay anh xử lý các công việc. Nhận thấy kịch bản phim mới có chỗ bất ổn, cô liền nhấn số gọi xuống phòng biên tập tìm Hạ Hạ.
- Biên tập Du, cô lên phòng phó tổng một lát nhé.
- Trợ lý Diệp ạ, biên tập Du hôm nay không có đi làm, cô ấy rời công ty từ sáng hôm qua. Sáng giờ tụi em cũng không liên lạc được với cô ấy. – Nhân viên biên tập nữ mới tuyển vào nhấc máy, đáp.
- Vậy sao? Được rồi.
Đặt điện thoại bàn xuống, Diệp Trân lấy di động gọi cho Vương Nhược, báo cáo về tình hình của kịch bản và cả việc công ty không thể liên lạc với Hạ Hạ thì được anh cho biết em gái Hạ Hạ mới qua đời và bảo cô thông báo xuống phòng công đoàn công ty chuẩn bị đến viếng cô bé.
Đang định liên lạc với Lưu Niệm Từ thì Steven xuất hiện. Theo như lời anh nói, công ty tổng bên nước Y đã quyết định mở rộng thêm mô hình du lịch sinh thái ra ba tỉnh thành nữa, trong đó có tỉnh Q, chính là quê hương của Diệp Trân, vị trí được chọn cách ngôi làng nơi cô sinh ra cũng không xa lắm.
Diệp Trân mừng đến xúc động nghẹn ngào, liên tục cúi đầu cám ơn anh. Thấy đã gần tới giờ cơm trưa nên Steven ngỏ ý mời cô dùng bữa với mình và cô cũng vui vẻ đồng ý, cùng anh rời khỏi công ty.
Thang máy đến tầng năm thì dừng lại, cặp đôi Lộ Tinh Văn và Phó Tâm Dao đang đứng bên ngoài chờ đợi, nhác thấy Diệp Trân sóng đôi cùng Steven, Lộ Tinh Văn vội nắm tay Phó Tâm Dao bước vào.
Không khí bên trong ngột ngạt vô cùng, Diệp Trân chỉ mong sao cho mau tới nơi. Cứ xuống một tầng thì đón thêm mấy người nữa, riết rồi đầy nhốc. Chen chúc một hồi, Diệp Trân bị lấn, bật ngửa ra sau, xém chút va vào buồng thang, may có Lộ Tinh Văn đưa tay đỡ kịp.
Cảm nhận bàn tay hắn đang chêm phía sau đầu mình, cô ngước trông lên, thế nhưng ánh mắt mênh m.ô.n.g ấy lại nhìn sang phía khác.
Đến tầng trệt, mọi người tản đi các hướng. Lộ Tinh Văn kéo Phó Tâm Dao bước nhanh ra cửa chính. Diệp Trân thấy tim mình như nhói lên, thầm nghĩ bản thân phải buông bỏ thôi, không nên trông đợi gì nữa. Cô biết hắn và Phó Tâm Dao là thanh mai trúc mã, từng lớn lên bên nhau, còn nữa là cô bé ấy trẻ trung, xinh đẹp hơn cô rất nhiều.
Khi cảnh quay buổi chiều vừa kết thúc, Lộ Tinh Văn vội vã rời khỏi phim trường để về chuẩn bị cho show diễn vào buổi tối. Phó Tâm Dao nhìn theo dáng hắn, mặt buồn thấy rõ. Ánh mắt si tình, cái ôm ấm áp và nụ hôn nồng nàn của hắn ở các phân cảnh khiến trái tim cô càng thêm lún lầy vào vũng tình tuyệt vọng.
- Em uống đi cho đỡ lạnh.
Lý Thu Hiệu bước đến, đặt vào tay Phó Tâm Dao một tách socola nóng rồi ngồi xuống bên cạnh. Gương mặt baby, nụ cười ấm áp của hắn luôn là điểm thu hút khiến các tạp chí săn đón, mời mọc chụp ảnh quảng cáo cho thời trang mùa đông.
- Cám ơn anh. – Phó Tâm Dao khẽ nói.
- Lát nữa anh đưa em về nhé.
- Không cần đâu, em đi taxi được rồi, tránh báo chí đưa tin này nọ.
Lý Thu Hiệu cười nhẹ, khẽ gật đầu. Mấy ngày nay thấy cô toàn đi ké xe của Lộ Tinh Văn, cứ tưởng thiên vương kia về sớm thì mình sẽ có cơ hội đưa đón người đẹp nhưng xem ra không được rồi.
Chẳng biết từ lúc nào mà hình ảnh cô cứ lởn vởn trong tâm trí hắn. Lần đầu hắn gặp cô là ở phòng tập vũ đạo, khi đó cô chỉ vừa mới đến Thịnh Vũ, cứ lẽo đẽo bám theo xem Lộ Tinh Văn nhảy nhót. Vì muốn nhìn cô thường xuyên nên hắn cứ canh me, ngày nào mà Lộ Tinh Văn có lịch tập thì hắn mò đến vờ như thăm nom chị mình nhưng thực chất là để ngắm người trong mộng.
Một ngày làm việc dài đằng đẵng kết thúc trong mệt mỏi cho cả nhân viên lẫn các sếp lớn của Thịnh Vũ vì lượng công việc những tháng cuối năm quá nhiều. Ra khỏi công ty, Vỹ Đình chầm chậm lái xe dọc theo con đường một màu trắng xóa, nhìn băng giá phủ kín các nhành cây, lác đác vài cặp tình nhân nắm tay bước đi dưới những bông hoa tuyết lả tả thi nhau rơi xuống mà anh nghe lòng buốt lạnh.