Tình Yêu Phong Vân - Chương 202: Thi Tài Kén Rể - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:13
- Kiến Quốc. - Thủy Nguyệt đứng đối diện kêu lớn tiếng.
- Đây, cố lên…
Tội cho Lâm phó tổng, hắn nghe tiếng Thủy Nguyệt gọi thì ngỡ đâu nãy giờ mình bận rộn chỉnh trang, không reo hò cổ động nên cô nhắc. Lúc ngẩng đầu thì cái thùng đã ngay trước mặt, hắn buộc phải nhảy cao lên để vuột qua, nhưng hắn đã đoán sai điểm rơi, chân tiếp đất thì đúng lúc thùng cũng vừa lăn tới, thế là hắn đáp lên đấy luôn. Thùng nước vô tình biến thành máy chạy bộ, Kiến Quốc chạy đâu được hai bước thì ngã nhào ra trước, kẹp luôn cổ Lộ Tinh Văn bấy giờ đanh lò dò đứng dậy khiến thiên vương vồ ếch thêm phát nữa.
- Đau quá, anh là Kiến Quốc hay Kiến Càng vậy? - Lộ Tinh Văn nhăn nhó.
- Cái thằng này, còn không phải cậu hại tôi sao? - Mặt Kiến Quốc còn nhăn hơn.
Tiếp đến là thi nấu ăn. Diệp Trạch yêu cầu hai người trổ tài nấu mì cho nguyên đại gia đình nhà ông ăn tối. Cả đời Lộ Tinh Văn chẳng biết kéo sợi mì nữa là nấu mì, hắn vừa làm vừa nghía sang Steven để mà bắt chước. Steven điêu luyện bao nhiêu thì hắn lóng ngóng bấy nhiêu, hắn kéo, quay thế nào mà cục bột dài thòng lòng thểnh lểnh đến không khép tay lại được, làm Kiến Quốc phải nhảy vào phụ trợ, vừa phụ vừa mắng.
- Kéo vừa vừa thì nhập lại, cậu định chơi nhảy dây đấy à?
Liếc thấy Steven dùng bột khô vẩy lên mặt bàn, Lộ Tinh Văn cũng a dua học hỏi theo. Chẳng biết hắn vẩy kiểu gì mà bay hết vào mặt và đầu Diệp Trạch cùng Kiến Quốc, khiến cho hai người họ chưa tới mùa xuân sang nhưng đã già thêm một tuổi.
Chật vật mãi, Lộ Tinh Văn cũng kéo được những vắt mì với sợi siêu to khổng lồ, lại thấy Steven trụng mì tung lên không trung khiến lũ trẻ ô, a thán phục nên hắn liền trổ tài. Nhưng vắt mì của hắn chẳng tìm được đường băng đáp xuống mà bay luôn ra đất. Cuối cùng, hắn thôi không tranh với Steven nữa, cứ trụng bình thường.
Ăn tối xong, mọi người tập trung đến khoảng sân sinh hoạt tập thể để bắt đầu vòng thi cuối cùng. Cả làng nghe bảo có Lộ Tinh Văn về diễn hí kịch liền đèo heo cõng chó đến xem, đông vui như kiến cỏ.
Diệp Trân lôi mớ quần áo, râu ria đâu cả hơn chục năm trong rương ra, phân phát cho Lộ Tinh Văn, Kiến Quốc và Steven rồi kiêm luôn phần trang điểm. Thủy Nguyệt thì lo việc soạn lời thoại, kịch bản. Vì thời gian gấp gáp, cả ba người học thoại đến méo cả miệng mà vẫn cứ quên quên nhớ nhớ. Lộ Tinh Văn sắm vai Trương Phi, Kiến Quốc hóa trang thành Quang Vũ và Steven thì làm Lưu Bị. Mọi người sẽ diễn một phân đoạn trong Tam Quốc Chí. Màn vừa kéo lên, khán giả vỗ tay rần rần. Lộ Tinh Văn đi ra, đảo một vòng rồi cất tiếng.
- Như ta đây là Trương… Phỉ, đệ đệ của Trương Phi, để ta vào gọi ca ca ta ra...
Dứt lời, hắn nhảy tưng tưng trở vào trong. Thủy Nguyệt ngu người, vội dò lại thoại, rõ ràng cô đâu có viết thế nhỉ. Mà trong Tam Quốc Chí cũng nào có Trương Phỉ gì.
- Râu tôi rớt đâu rồi? Mau tìm giúp với, nhanh lên, nhanh lên. – Lộ Tinh Văn hối thúc.
Hóa ra hắn vừa đưa tay lên vuốt râu thì phát hiện bộ ria mép đã không cánh mà bay nên chạy vô tìm. Mọi người căng mắt lên nhìn khắp các ngóc ngách. Cuối cùng, Steven nhặt được. Diệp Trân vội dán lại cho hắn rồi đẩy hắn nhào ra sân khấu. Bị khớp khúc đầu nên Lộ Tinh Văn diễn cứ lủng cà lủng củng, quên thoại tới lui, cũng may Kiến Quốc và Steven vớt vát lại nên vở kịch xem ra cũng tạm chấp nhận được. Khán giả bên dưới hò reo không ngớt.
Kết thúc buổi biểu diễn, mọi người thu dọn rồi trở về. Vừa tới nhà, Diệp Trạch và Hứa Lan liền gọi Diệp Trân vào phòng nói chuyện. Lộ Tinh Văn tự thấy bản thân chẳng có cửa nào so sánh được với Steven, buồn tình, hắn vào xe lấy cây ghi ta, đến mé cuối sân, vừa đàn vừa hát. Kiến Quốc cùng Steven sáp lại, ngồi bên cạnh, thích thú lắng nghe.
Thủy Nguyệt tựa cửa nhìn ra. Một lát sau, Diệp Trân cũng bước đến, đứng cùng cô. Giọng nam trầm buồn trong đêm thanh vắng khiến lòng người day dứt vấn vương, chạm vào trái tim những kẻ đã từng biết yêu.
- Lộ thiên vương hát live hay thật. - Thủy Nguyệt khẽ lên tiếng.
- Ừ. - Diệp Trân mỉm cười đồng tình.
- Chị Diệp Trân, chị cũng thích anh ấy đúng không?
Nghe Thủy Nguyệt hỏi, Diệp Trân có hơi chút lúng túng nhưng vẫn gật đầu. Gương mặt khẽ ửng hồng vì xấu hổ.
- Chị nên cho anh ấy biết tình cảm của chị, hai người thật sự rất đẹp đôi. Một đời người không quá dài, đừng lãng phí thời gian nữa. – Thủy Nguyệt dịu giọng nói.
- Ngày mai chị sẽ nói chuyện với Steven trước. Thủy Nguyệt à, không ai sinh ra đã hợp nhau cả, chị thấy chủ tịch và em yêu nhau nhiều như vậy, sao không thể vì nhau mà thay đổi?
- Em và anh ấy kết thúc rồi chị à.
Cô đáp lời rồi quay vào trong. Nếu chỉ là vấn đề không hợp nhau có lẽ đã dễ giải quyết. Diệp Trân thở dài nhìn theo. Từ ngày Vỹ Đình yêu Thủy Nguyệt, cô thấy anh đã thay đổi thói quen bản thân và mở lòng hơn rất nhiều, có lẽ nào bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để giữ chân người con gái này hay sao.