Tình Yêu Phong Vân - Chương 23: Kẻ Lạnh Người Ấm - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:00

Bên trong ngôi biệt thự, người đàn ông đang đong đưa trên chiếc xích đu dưới tán cây lộc vừng thì đột nhiên hắt hơi mấy cái liền. Mạc Cách Tùng thầm chửi không biết giờ này ai còn nhắc tới tên mình. Hắn chính là người thừa kế của Mạc Uy Long, ông trùm ngành ngân hàng. 

Tuy đam mê diễn xuất nhưng vì chiều theo ý của ba mình nên hắn cũng học song song cả hai trường cùng lúc, ngày hắn cầm trong tay tấm bằng thạc sỹ tài chính ngân hàng, Mạc Uy Long đồng ý cho hắn dấn thân vào ngành giải trí để thỏa đam mê, nhưng ông giao hẹn đến trước ngày mình rời khỏi chiếc ghế chủ tịch một năm thì hắn buộc phải về tiếp quản.

Những năm tháng học chung tại học viện sân khấu điện ảnh, hắn đem lòng tơ tưởng cô hoa khôi Hoàng Như Ý, mãi cho đến bây giờ vẫn vậy. 

Lúc cả hai hợp tác trong Minh Nguyệt Quang là quãng thời gian hắn hạnh phúc nhất vì có thể nhìn thấy và kề cận Như Ý nhiều hơn, mọi người trong đoàn đều đồn đoán cả hai phim giả tình thật vì diễn xuất quá ư ăn ý, thế mà khi vừa đóng máy thì đến một bữa hẹn ăn cơm chung thôi cũng khó khăn vô cùng. Nghĩ ngợi hồi lâu, ngón tay hắn lần tìm đến dãy số thuộc nằm lòng và nhấn phím gọi.

- Như Ý, là anh, ngày mai gặp nhau đi, ăn chung một bữa cơm.

- Mai em phải quay quảng cáo rồi, em bận lắm. – Giọng Như Ý tỏ vẻ khó chịu.

- Vậy ngày mốt?

- Lịch trình tháng này của em kín hết rồi.

- Hoàng nữ thần, em không nên từ chối anh mãi như vậy, chuyện lúc trước…

- Mạc đại thần, anh đang uy h.i.ế.p em sao?

- Không có, nhưng anh cũng có giới hạn của mình.

- Vậy… ngày mai anh đến đâu thì nhắn địa chỉ cho em.

Bàn tay gầy mảnh, trắng trẻo của Như Ý cấu chặt vào chiếc điện thoại, chẳng mấy chốc mà nổi cả gân xanh, tên Mạc Cách Tùng lại đem chuyện năm xưa ra uy h.i.ế.p cô. Nếu biết trước điều đó chẳng thay đổi được gì thì cô đã không làm thế, bao năm qua, bóng đen của tội lỗi vẫn bủa vây lấy cô hằng đêm.

Chạy vội đến tủ rượu, lôi ra một chai vang, dòng nước màu đỏ theo bàn tay run rẩy chảy vào ly rồi vương vãi ra cả bàn, cô uống liên tục hết nửa chai, nước mắt hai hàng rơi xuống, vết đen đó cô không bao giờ muốn có thêm một ai biết cả. 

Chu Hồng hôm nay lại về muộn vì bận đàm phán các hợp đồng quảng cáo. Trong căn nhà lớn và sang trọng chỉ còn tiếng khóc rấm rứt của nữ diễn viên.

Bóng đêm đôi khi là nỗi ám ảnh của người này nhưng lại đem đến hạnh phúc cho người kia, và kẻ hạnh phúc ấy chính là Vỹ Đình. Hôm nay, anh tiếp tục được chung bàn cùng cô dùng bữa nên vui sướng lắm.

Xe về đến cổng nhà, Vỹ Đình dừng lại, quay sang nhìn Thủy Nguyệt lúc này đã ngủ gà ngủ gật. Ban nãy, vừa ăn xong, cô lấy thuốc mà Kiến Quốc mua cho lúc trưa ra uống luôn mới thành ra nông nỗi, còn anh thì cố tình chạy lòng vòng cho đường xa hơn.

Ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh như ánh trăng đêm rằm mà chẳng kiềm lòng được, anh nhẹ nhàng tiến gần đến, hôn khẽ lên trán cô, đôi mắt si tình ánh nét cười hạnh phúc.

- Anh Vương. - Thủy Nguyệt chợt thức giấc, cô nhìn gương mặt người đàn ông ở khoảng cách gần mà vô cùng ngạc nhiên.

- À, tôi định kêu cô dậy, nhưng cô ngủ say quá. - Vỹ Đình hơi chút lúng túng.

- Chắc tại thuốc cảm. – Cô thẹn thùng đổ thừa.

- Đưa chìa khóa cho tôi. - Anh đưa tay ra trước mặt cô, dịu giọng.

Cầm chìa khóa trong tay, Vỹ Đình chui khỏi xe, mở cổng rồi tiến đến mở cửa, xong quay ra bế Thủy Nguyệt vào trong, đặt lên giường. Nhìn cô ngồi như kẻ tàn phế thật chẳng đành lòng mà rời đi, cũng chẳng biết nói sao để được ở lại nên anh cứ tần ngần mãi.

- Anh về đi, khóa cửa lại rồi ném chìa khóa ngược vào sân giúp tôi là được, ngày mai đỡ rồi tôi sẽ tự ra nhặt. – Cô mỉm cười cất lời.

- Cô ổn chứ?

- Đương nhiên.

Anh nhẹ gật đầu rồi làm theo lời cô. Ra đến cổng thì chợt nhớ mình để quên chìa khóa xe trên bàn nên quay trở lại. Bước vào phòng chẳng thấy bóng dáng Thủy Nguyệt đâu. Anh vội vàng chạy khắp căn nhà tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng tắm.

- Cô Thủy Nguyệt, cô có trong đó không? – Giọng anh lộ rõ vẻ lo lắng.

Thủy Nguyệt nằm bẹp dưới sàn, không tài nào nhấc mình lên được, cô vốn định đi tắm rồi mới ngủ nhưng chưa kịp mặc đồ thì trượt ngã ra đấy, toàn thân đau ê ẩm.

- Thủy Nguyệt, cô làm sao vậy? Mau trả lời tôi. – Vỹ Đình gấp gáp gõ cửa.

- Anh đừng vào đây, làm ơn, đừng vào. – Cô nhăn nhó đến là thảm hại.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.