Tình Yêu Phong Vân - Chương 237: Mối Tình Sâu Nặng - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:15
Bước đến cạnh cửa sổ, đưa tay vén chiếc màn che. Đôi mắt Mạc Cách Tùng dán xuống trạm xe buýt đối diện, nơi có người con gái đang ủ rũ ngồi trên băng ghế chờ. Những bông tuyết buồn nhẹ rơi trắng xóa khung trời, làm buốt lạnh tấm thân gầy của người yêu.
Buông tay khỏi bức màn, hắn gấp gáp chạy nhanh về hướng thang máy rồi thẳng xuống tầng dưới. Khi bước chân vừa chạm lề đường thì chiếc xe buýt đã tấp vào và nhanh chóng mang cô gái ấy rời đi để lại một mình hắn lạc lõng giữa chiều đông tê tái.
Hắn không biết trên chuyến xe đó, Hạ Hạ cũng đang khóc một dòng sông. Cô là con người bằng xương bằng thịt, nào phải đá sỏi vô tri vô tình, hai câu trả lời cuối cùng của hắn làm cô đau đến nhức nhối tâm can. Lý trí bắt cô phải bỏ hắn ra khỏi cuộc đời mình, nhưng khi đối diện, trái tim lại phản chủ, chẳng muốn vâng lời.
Cùng lúc này, trong gian bếp rộng lớn, Lộ Tinh Văn và Diệp Trân ngu người nhìn Như Ý đang xé vụn bó rau xanh. Lộ Tinh Văn thấy bản thân như được an ủi phần nào vì còn người đến nhặt rau cũng không biết nhặt. Tuy hắn vụng về nấu nướng nhưng ít ra hắn có thể làm tốt những khâu sơ chế nguyên liệu này.
- Chị Như Ý, chị không khỏe ở đâu sao? - Diệp Trân bước lại gần, lên tiếng hỏi.
- Hả? sao cơ?
Như Ý giật mình nhìn lên, rồi tiếp đó là theo ánh mắt của Diệp Trân hướng xuống rổ rau. Thấy nữ diễn viên bối rối khó xử, Diệp Trân đưa tay kéo cái rổ về phía mình, khẽ mỉm cười.
- Nghe Vương phó tổng nói hôm qua chị phải quay từ sáng đến tối. Chị cứ nghỉ ngơi, để chúng em làm cho, cũng sắp xong rồi.
- Chị lên phòng anh ấy nằm nghỉ một chút đi, lát anh ấy về tôi sẽ gọi. - Lộ Tinh Văn chen vào.
- Vậy tôi lên nhé. Phòng anh ấy… nằm ở đâu vậy? - Như Ý hơi chút ngập ngừng.
- Thứ hai bên tay phải. - Lộ Tinh Văn đáp lời.
Như Ý khẽ gật đầu rồi quay người tiến về phía cầu thang. Ban nãy, vì mải suy nghĩ về việc có nên đi đầu thú hay không mà cô thất thần tới độ chẳng biết mình đang làm gì.
Vừa vào phòng, cô thẳng đến chiếc giường, buông người nằm xuống, đưa mắt nhìn khắp một lượt. Không gian riêng tư này tiệp trong tông màu xám, sang trọng và lạnh lùng, tĩnh lặng và sâu lắng, in đậm dấu ấn riêng của người đàn ông ấy. Thoang thoảng trên chăn gối là mùi hương quen thuộc của anh. Trong giây phút, đột nhiên cô nhớ tới Từ Lưu Ly, có phải chăng tiểu hoa đán kia cũng từng nằm trên chiếc giường này.
Nghĩ đến đó, Như Ý vội vàng bật dậy, bàn tay vô tình chạm vào cuốn sổ lấp dưới chiếc gối nên tò mò lôi nó ra xem. Cô ngạc nhiên vô cùng khi nhận ra đây là một cuốn nhật ký, cô không ngờ người như Vương Nhược lại có thói quen này.
Lật đọc trang đầu tiên và các trang tiếp theo, Như Ý bàng hoàng khi tất cả những gì anh viết trong đó chỉ xoay quanh mình, từ ngày đầu hai người gặp gỡ rồi trở thành bạn bè cho đến tận sau này, thời gian cách nhau vài ngày có, vài tuần cũng có và vài tháng cũng có. Những dòng tự tình ngắn gọn nhưng đủ cho cô cảm nhận được tình yêu đơn phương chân thành, sâu sắc anh dành cho cô.
Như Ý hồi hộp lật giở thật nhanh về phía sau. Những trang cuối là lời tâm sự day dứt của anh, liên quan đến việc anh ngăn cản Hạ Hạ báo cảnh sát điều tra về cái c.h.ế.t của em gái cô ấy và cả việc anh vì làm chuyện trái với lương tâm mà buồn rầu tìm tới men rượu giải sầu để rồi xảy ra chuyện chẳng mong muốn cùng Từ Lưu Ly.
Đến đấy thì anh không viết nữa. Bức ảnh cô ngồi trên chiếc cống bê tông tròn giữa vạt cỏ lau trắng của bao nhiêu năm về trước được kẹp vào đó như dấu chấm hết cho tất cả.