Tình Yêu Phong Vân - Chương 36: Chủ Tịch Là Cây Si - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:01
Về đến chỗ ngồi rồi mà tay chân cô cứ run cầm cập, mắt dáo dác nhìn ra phía cửa, mọi người trong phòng trông bộ dạng khi đi hoành tráng khi về hoảng hốt của cô thì cũng mắt tròn mắt dẹt. Khi chắc chắn Vỹ Đình không đuổi đến thì cô mới yên tâm đánh máy.
- Thủy Nguyệt…
- Dạ. – Cô giật mình hét lớn, bật đứng dậy khi nghe tiếng gọi mình.
Những cặp mắt lại tiếp tục đổ dồn về Thủy Nguyệt, Vương Nhược cũng đứng đơ ra, bất ngờ chẳng kém gì họ.
- Vương… Vương phó tổng, anh tìm em có việc sao?
- Sắc mặt em sao xanh dữ vậy, em không khỏe à?
- Làm gì có, tại em tập trung quá, anh gọi nên em giật mình, có việc gì vậy anh?
- À, chương trình tổng kết cuối năm của công ty anh giao cho em và biên tập Du Thi Hạ phụ trách luôn nhé, nếu em làm tốt thì sự kiện triễn lãm đa ngành năm sau các em có thể tham gia. - Vương Nhược vừa nói vừa nhìn sang Hạ Hạ.
- Vâng anh, chúng em sẽ cố gắng. - Thủy Nguyệt và Hạ Hạ đồng loạt đáp lời.
Vương Nhược gật đầu rồi trở lên tầng tám, vừa bước vào đã thấy Lộ Tinh Văn ôm bó hoa to tướng ngồi trong phòng.
- Tìm anh có chuyện gì? – Anh nhàn nhã ngồi vào ghế, cất tiếng hỏi.
- Đưa em chìa khóa đi, anh Vỹ Đình cho phép em về nhà rồi.
- Còn mấy ngày nữa là ra mắt rồi, em nóng lòng vậy sao?
- Đương nhiên, em rất nhớ cái ổ của mình, anh mau đưa cho em đi.
Vương Nhược đưa tay kéo ngăn bàn ra, lấy chùm chìa khóa thảy đến chỗ Lộ Tinh Văn, hắn nhanh nhẹn bắt lấy rồi đứng lên, tiến lại gần, đặt bó hoa xuống trước mặt anh.
- Hoa này tặng anh.
Sau cái nháy mắt tinh nghịch, Lộ Tinh Văn mau mắn bước ra ngoài. Ban nãy hắn xin Vỹ Đình xong thì tiện miệng hỏi luôn về bó hoa, thế là anh bảo hắn mang đi đi, nhìn ông anh họ mặt mày cau có, hắn liền vâng lời ôm theo luôn.
Nghĩ rằng chị dâu tương lai tặng Vỹ Đình nhưng anh từ chối thì đem sang tặng lại cho ông anh ruột của mình vậy, xem như cho ông ấy đỡ tủi thân. Hắn cũng nhủ lòng không hé răng, để khi nào Vương Nhược biết thì biết, cho lão ấy chừa cái tội yêu không chịu nói, lúc mất lại khóc bù lu bù loa lên.
Lộ Tinh Văn đi thẳng đến phòng làm việc của Diệp Trân, lặng lẽ ngắm nhìn cô qua lớp cửa kính. Vẻ đẹp của cô lúc đang làm việc một cách nghiêm túc khiến tâm tư hắn chao đảo. Hắn tự nhủ khi nào bản thân thành công sẽ mạnh dạn nói rõ lòng mình, vì cứ thế này hoài, cảm giác rất khó thở, hắn lo sợ sẽ bị giống anh mình, để vuột mất người yêu.
Thời gian chuyển dần về chiều và giờ tan ca đến. Thủy Nguyệt đi xe buýt đến bách hóa thì vào mua một ít thức ăn và ổ khóa xong mới về nhà. Lúc nấu, trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh của Vỹ Đình, thầm nghĩ có lẽ hai tuần trước anh ta thường xuyên ghé qua nên vô hình thành một thói quen.
Ăn uống xong xuôi, Thủy Nguyệt lên phòng và tiếp tục nghiên cứu các tư liệu của công ty Thịnh Vũ để làm cơ sở cho việc tổ chức sự kiện cuối năm. Tuy cô nghe phong phanh việc công ty đã hoạt động từ lâu và được đổi tên nhưng tài liệu không ghi rõ tiền thân là công ty gì. Theo hồ sơ thì Thịnh Vũ thành lập mới có năm năm nay thôi.
Trong lòng Thủy Nguyệt cũng thập phần ngưỡng mộ Vỹ Đình, hẳn anh ta rất giỏi nên mới năm năm mà đưa công ty phát triển một cách vũ bão như vậy, nhưng chính vì anh quá hoàn hảo càng khiến cô muốn tránh xa hơn.
Mải miết làm việc, khi gấp chiếc máy tính lại thì đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, cô đưa tay khẽ đẩy cửa bước ra ban công, hôm nay tuyết ngừng rơi rồi. Gió đêm thổi tung mái tóc buông xõa ngang bờ vai trần.
Phóng tầm mắt nhìn ra mênh mông, nơi những tòa cao ốc vẫn đang sáng bừng ánh điện, trông xa lấp lánh như một tháp sao trời làm cô thoáng chạnh lòng. Cô không hay biết phía bên dưới có một người đang mỉm cười ngắm mình.
Mãi tận lúc trở vào, Thủy Nguyệt mới bất giác nhìn xuống. Thấy ánh mắt Vỹ Đình đau đáu hướng về phía mình, cô lập tức cảm giác lạnh cả người, vội vàng nhảy vào trong, đóng cửa, kéo màn, bỏ mặc người đàn ông ấy lầm lũi quay trở về với nỗi nhớ hắt hiu.
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, khóm hồng trên ban công đã tàn tự bao giờ. Anh nghe trái tim mình đang da diết gọi tên ai. Hình bóng Thủy Nguyệt trên ban công lúc nãy cứ lảng vảng trong đầu. Tuy rất khó khăn nhưng anh cố thuyết phục bản thân không uống rượu nữa, vì người con gái anh yêu không thích anh uống quá nhiều rượu.