Tình Yêu Phong Vân - Chương 77: Làm Nghệ Sĩ Chẳng Dễ Dàng Gì - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:04
Sau cái hôm bị sự cố ở công viên đến nay, Lộ Tinh Văn chẳng còn cơ hội mời Diệp Trân đi ăn đi uống gì nữa, cô liên tục từ chối mỗi khi hắn mon men ngỏ lời. Cứ lấy cớ bận việc này nọ.
Bản thân Diệp Trân không muốn những chuyện không đâu làm ảnh hưởng sự nghiệp của Lộ Tinh Văn. Thời gian trước, Vương Nhược đã tốn một mớ tiền mới ém được cái thông tin kia cho lắng xuống, với lại, cô cũng sợ phải chạy marathon cùng hắn, đến là sái cả cổ chân.
Lộ Tinh Văn thấy đàn chị đột nhiên lạnh nhạt ra mặt thì đ.â.m buồn bã, chẳng mấy tập trung vào công việc, hắn cứ như kẻ mất hồn, tập vũ đạo thì mơ mơ màng màng, giẫm luôn vào chân bạn nhảy đến tróc cả móng.
Nhạc vui đưa cho hắn hát cũng thành nhạc buồn, nhạc buồn thì cứ như đang gọi hồn vậy, có khi theo dòng cảm xúc, hắn lại đột ngột ré lên khiến cho bộ phận thu âm, chỉnh nhạc cũng hồn bay phách lạc.
Lục Ngạn đảm nhận vai trò đạo diễn cho MV mới của hắn mà nói đến rạc cả cuống họng. Cảnh dắt người yêu tiến vào lễ đường, lý ra phải cười như hoa thì biểu cảm của hắn cứ như bị ép cưới vậy.
Cảnh chạy xe đạp chở người thương dạo quanh vùng ngoại ô, đường rộng thênh thang mà chẳng hiểu sao hắn lủi luôn vào đám cỏ ven bờ, nữ chính rơi tòm xuống sông, uống cho một bụng nước, phải nhập viện. Sau đó thì trối trời trối đất không dám đóng cặp cùng hắn nữa, sợ chưa nổi tiếng đã phải đầu đội vòng hào quang, tay cầm đàn lia mà gảy mất rồi.
Quay tới quay lui cả tuần chẳng đâu vào đâu, Lục Ngạn đem chuyện buôn dưa lê với Vương Nhược. Sáng hôm nay, Vương Nhược xách Lộ Tinh Văn lên văn phòng dũa cho một trận, vì quan điểm của anh thì chuyện liên quan đến công việc không nên đem về nhà.
- Tinh Văn, dạo này em làm sao vậy? Chất lượng công việc đi xuống thấy rõ, bao nhiêu người vì em mà bị ảnh hưởng đấy, biết không?
- Em xin lỗi.
- Đừng chỉ biết nói xin lỗi, hãy khắc phục ngay đi. Nếu em thấy không ổn, anh có thể dời kế hoạch này lại.
- Không đâu ạ, em sẽ cố gắng.
Nhìn thằng em thất thểu đi ra mà Vương Nhược chỉ biết lắc đầu, từ cái hôm bị anh mắng đó, hắn không rời khỏi nhà ngoại trừ đến công ty, đi quay và chạy show. Anh cũng chẳng biết cô gái trong bức ảnh kia là ai mà khiến hắn thành ra cái bộ dạng như xác sống này nữa.
Lộ Tinh Văn rời đi chưa lâu thì Kiến Quốc bước vào, hắn đặt tập tài liệu ghi chép các vùng quê tiềm năng để đầu tư du lịch theo khảo sát lên bàn Vương Nhược, khẽ nói.
- Có một cái xác sống mới từ phòng anh đi ra. Nó thậm chí còn chẳng trông thấy tôi.
- Không được tự do yêu đương nên thành ra nông nỗi. – Vương Nhược đáp, tay anh lật nhanh những trang giấy.
- Cấm nó làm gì?
- Nó là nghệ sĩ, không giống chúng ta.
- Cũng phải, làm nghệ lẻ vẫn tốt hơn, tôi xem bộ em anh hối hận rồi đấy.
Trong khi hai phó tổng đang nói xấu mình thì Lộ Tinh Văn rảo bước đến phòng làm việc của Diệp Trân, lén nhìn cô qua lớp kính. Nhác thấy dáng người đàn ông ngoại quốc lướt qua rồi vào thẳng tới chỗ cô ngồi, hắn liền căng mắt ra quan sát.
Trông thấy Steven, Diệp Trân niềm nở đứng dậy bắt tay, sau đó, dẫn anh sang phòng tiếp khách để nói chuyện. Steven có ý định đầu tư dịch vụ du lịch về các vùng quê nên Diệp Trân cũng mong muốn tiến cử quê hương mình với anh.
Mảng này vốn do Kiến Quốc phụ trách nhưng vì bận rộn quá, bèn tống qua cho Vương Nhược, mà Vương Nhược thì cũng lúi búi leng beng nên là giao cho Diệp Trân.
Hai vị phó tổng mong Vỹ Đình về như nắng hạn chờ mưa, nói về năng lực điều hành, xử lý thì anh chính là đỉnh của chóp, tóm lại trong mấy chữ “nhanh, gọn và hiệu quả”.