Tình Yêu Phong Vân - Chương 85: Lên Đường Công Tác - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:05
Sáu giờ sáng, từng chiếc xe lần lượt nối đuôi nhau rời Thịnh Vũ, đưa các nhân viên đến tỉnh L chuẩn bị cho buổi triển lãm sẽ khai mạc vào ngày mai. Vì Vương Nhược bảo sẽ đưa mình đi nên Thủy Nguyệt không lên theo xe nhân viên mà đứng chờ anh tới.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhìn điện thoại đã quá mười lăm phút. Đang sốt ruột thì Vương Nhược gọi, nói rằng anh có cuộc họp đột xuất vào buổi sáng rồi kêu cô đi cùng Vỹ Đình lên đó trước để chuẩn bị, còn anh sẽ theo sau.
Vừa cúp điện thoại đã thấy xe của Vỹ Đình đỗ ngay trước mặt, anh nháy mắt ra hiệu bảo cô bước vào. Thủy Nguyệt tiến đến phía sau, cố kéo cánh cửa nhưng nó bị anh khóa chặt, mở không được. Cuối cùng, cô phải lên chỗ cũ, chính là ghế phụ để ngồi.
Vỹ Đình cầm lấy chiếc ba lô trên tay cô, thảy về phía ghế sau, anh vừa chồm qua thì cô đã nhanh chóng níu lấy sợi dây an toàn.
- Tôi tự biết làm.
- Anh chỉ đóng cửa lại thôi, em đóng chưa chặt.
Anh cười nhẹ, đưa tay mở cửa xe ra rồi kéo mạnh vào, hương nước hoa thoang thoảng tỏa quanh người làm cô thoáng chút xao xuyến, tim đập nhanh hơn.
Từ trên tầng tám, Kiến Quốc chứng kiến tất cả. Đợt này Vỹ Đình muốn đi nên hắn phải ở lại công ty, mọi khi thì anh sẽ khoán hết cho Vương Nhược và hắn. Chiếc xe đã ra khỏi cổng mà hắn vẫn cứ ráng dõi theo. Tần Vy An bước vào, thấy hắn đang nhìn chăm chú xuống dưới sân, cô ngạc nhiên bước lại gần.
- Lâm phó tổng.
Kiến Quốc nghe cô gọi liền giật mình, đánh rơi luôn cái ống nhòm xuống dưới, cả Tần Vy An và hắn đều cúi đầu nhìn theo. Lúc này, Vương Nhược vừa đi ngang qua, may mắn cho anh, nếu như đi nhanh một chút thì kiểu gì cũng sứt đầu mẻ trán.
Thấy Vương Nhược ngước trông lên, Kiến Quốc hoảng hốt ôm lấy đầu Tần Vy An, ấn cô ngồi xuống. Ở cự ly gần thế này, cô cảm nhận được hơi thở mang mùi hương nam tính của hắn, trái tim bỗng dưng nhảy loạn xạ. Khi hắn buông tay, cô như bất động.
Khom người trở vào trong rồi, hắn thấy Tần Vy An vẫn ngồi ngoài đó thì lên tiếng gọi.
- Bác sĩ Tần, cô định ở đó luôn hả?
- À, tôi vào đây.
- Cúi người xuống, lão ấy ra xa chút nhìn lên sẽ thấy đấy.
Tần Vy An ngoan ngoãn làm theo lời sếp. Kiến Quốc bò lên sô pha, ngồi thở dốc. Hắn tiếc hùi hụi cái ống nhòm mới dùng được có một lần.
Vương Nhược ngó tới ngó lui chẳng thấy ai ra nhận của thì tiện tay gác cái ống nhòm đã vỡ lên thành bồn hoa rồi nhanh chóng bước ra xe. Vốn ban đầu, anh định đi cùng Thủy Nguyệt nhưng cuối cùng phải thay đổi theo kế hoạch của Vỹ Đình.
- Tìm tôi có việc gì không? - Kiến Quốc lên tiếng hỏi.
- Dự án Sunny House ấy, các mã thiết bị được duyệt đã ngưng sản xuất, bên nhà thầu đề xuất thay mã mới, thông số kỹ thuật cao hơn, vậy nên, họ xin chúng ta cho điều chỉnh tăng giá dự toán. - Tần Vy An đưa tập hồ sơ cho hắn.
- Cái này cũng cao quá rồi, nói với họ, đề xuất thông số tương đương hoặc thấp hơn ban đầu một chút cũng không sao, ai lại lấy d.a.o mổ trâu đi mổ gà thế này.
- Ok anh.
Cô khẽ đáp rồi nhanh chóng bước ra ngoài, cảm giác như mùi hương của Kiến Quốc vẫn còn vương vấn trên tóc. Sau cái hôm bị ngất đó, cô thường nghĩ đến hắn nhiều hơn. Không biết bao nhiêu lần cô tự trấn an bản thân, rằng có lẽ do hắn nấu cho nồi cháo nên mình mới dễ xúc động thế này, miếng ăn đúng thật là miếng tồi tàn mà.
Khi đồng hồ điểm bảy giờ đúng, chiếc phi cơ đưa Lộ Tinh Văn cũng rời khỏi thành phố S. Hắn ngồi một cục vắt một hòn trên ghế, trùm khăn đội nón kín mít, mặt vẫn chưa hết sưng. Đưa mắt nhìn ra ô cửa kính, ngắm những đám mây trôi bồng bềnh lãng đãng. Hắn nhớ tới câu người ta vẫn thường hay nói “Đừng níu kéo những gì xa tầm với. Mây của trời hãy để gió cuốn đi”.
- Diệp Trân à, chị là áng mây xa xăm kia phải không?
Hắn thở dài, ngả lưng ra phía sau, nghe tiếng trái tim như vụn vỡ, tự hỏi thầm. Chuyện ra nông nỗi này, hắn thấy có lỗi với Vương Nhược vô cùng, số tiền anh bỏ ra thu xếp tàn cuộc ấy tuy chẳng là gì so với anh nhưng vì lý do quá phi lý, không đáng nên hắn giận bản thân lắm.
- Anh, em xin lỗi.
Lộ Tinh Văn chỉ thoáng nghĩ và nói thật khẽ thôi nhưng cũng khiến cho Vương phó tổng hắt hơi mấy cái, phải hạ tốc độ lại mà lấy khăn giấy lau.