Tn 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70 - Chương 121
Cập nhật lúc: 05/12/2025 13:50
Nghe vậy, Bạch Gia Dương đẩy gọng kính trên sống mũi, gật đầu: “Có, chỉ là… chị Ảnh Chi nói không muốn về, với lại, bên lãnh đạo cũng chưa phê duyệt đơn xin điều chuyển về Bắc Kinh của bọn anh.”
Bạch Du sững lại, nhíu mày: “Anh cả nói chị Ảnh Chi không muốn về Bắc Kinh? Nhưng tại sao ạ?”
Chị Ảnh Chi sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, không khí gia đình lại vô cùng hòa thuận, chị ấy cũng coi như là viên ngọc quý trong tay cha mẹ, không có lý do gì lại không muốn về.
Bạch Du nhớ tới người đàn ông vừa rồi đã động tay động chân với cô.
Cô không nghi ngờ chị Ảnh Chi ngoại tình, mà cô lo lắng hơn là chị Ảnh Chi đang bị đe dọa, hoặc có nỗi niềm khó nói.
Bạch Gia Dương cũng nhíu mày theo: “Ban đầu Ảnh Chi nói muốn về Bắc Kinh, nhưng từ cuối năm ngoái, cô ấy đột nhiên đổi ý. Anh cũng đã hỏi cô ấy, cô ấy nói thích khí hậu ở Quảng Thành hơn, nói rằng ở Bắc Kinh cứ mùa đông là tay chân sẽ bị nứt nẻ vì giá rét, hơn nữa ở đây số lần lên cơn hen suyễn cũng giảm đi đáng kể.”
Anh hiểu Ảnh Chi vì sức khỏe nên muốn ở lại Quảng Thành, là vị hôn phu của cô ấy, đương nhiên anh không thể bỏ cô ấy một mình ở đây.
Đây cũng là lý do khiến anh băn khoăn.
Nghe vậy, Bạch Du càng nhíu chặt mày hơn.
Cô cảm thấy vấn đề chắc chắn xảy ra vào khoảng thời gian cuối năm ngoái, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là cô chưa kịp mở lời hỏi dò thêm, sự chú ý của Bạch Gia Dương đã chuyển sang Giang Lâm: “Cậu! Cậu là cái tên khốn kiếp, có phải cậu đã bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú gì cho Du Du không? Nếu không thì sao em ấy lại chọn ở bên cậu?”
Thật ra, so với Giang Khải, anh quen Giang Lâm hơn, chỉ là trong ấn tượng của anh, Giang Lâm luôn xem Bạch Du như em gái ruột của mình.
Bây giờ em gái biến thành vợ, Giang Lâm có thấy kỳ lạ hay không thì anh không biết, nhưng bản thân anh nhất thời không thể thích nghi với sự thay đổi này.
Hơn nữa Giang Lâm là anh ruột của Giang Khải, dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt, nhỡ xảy ra xung đột, liệu cậu ta có thực sự đặt Bạch Du lên hàng đầu không?
Giang Lâm đỡ lấy cú đ.ấ.m của anh ta: “Không có bùa mê t.h.u.ố.c lú nào hết, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ Bạch Du, và sẽ coi cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi!”
Bạch Gia Dương nhếch mép, rụt tay lại: “Cậu nhớ kỹ lời mình nói, nếu cậu dám bắt nạt Du Du, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Giang Lâm nhìn anh ta, quả quyết nói: “Anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Bạch Du nhìn hai người đàn ông đang căng thẳng vì mình trước mặt, trong lòng ấm áp, dâng trào.
Thật ra, kiếp trước anh cả cũng đã từng cảnh cáo Giang Khải như vậy, chỉ là lúc đó chị Ảnh Chi đã xảy ra chuyện, anh cả vì mặc cảm và trầm cảm mà gầy rộc đi, còn xin nghỉ việc ở bệnh viện.
Giang Khải không những không để lời anh cả nói trong lòng, mà thậm chí còn chẳng coi trọng con người anh.
Cô nhớ lúc đó hắn ta đã nói: “Cô biết Giang Khải tôi ghét nhất loại đàn ông nào không? Đúng vậy, chính là loại như anh cả cô đấy, vì một người phụ nữ mà sống dở c.h.ế.t dở, thật sự coi mình là tình thánh sao, chẳng qua cũng chỉ là một thằng hèn không dám đối mặt với thực tế mà thôi.”
Bây giờ Bạch Du nghĩ lại vẫn rất tức giận, nếu Giang Khải ở đây, cô nhất định sẽ tát hắn ta vài cái thật mạnh.
Nhưng lúc này không phải là lúc để quan tâm đến Giang Khải, cô mở lời cắt ngang hai người: “Anh cả, chị Ảnh Chi đâu rồi? Chị ấy có bận không ạ?”
Bạch Gia Dương lúc này mới quay lại nhìn Bạch Du: “Đúng vậy, Ảnh Chi dạo này rất bận, nói ra thì anh đã hơn nửa tháng không gặp cô ấy đàng hoàng rồi.”
Thật ra công việc của cả hai đều rất bận, nhưng dù bận đến mấy thì vẫn có thời gian cùng nhau ăn cơm, đi dạo, nhưng Ảnh Chi lần nào cũng nói không có thời gian, hai người chỉ gặp nhau vội vàng nói được vài câu rồi lại chia tay.
Bạch Du mừng vì lần này cô đã đến đúng lúc: “Anh cả, em nhớ chị Ảnh Chi rồi, hôm nay em có thể gặp chị ấy không?”
Chị Ảnh Chi xảy ra chuyện một năm sau đó, cô không ngờ rằng ngay từ lúc này chị Ảnh Chi đã có điều bất thường.
“Anh đi khoa sản tìm cô ấy ngay đây, cô ấy biết em đến Quảng Thành rồi, chắc chắn sẽ rất vui.”
Bạch Gia Dương cũng là người nóng tính, nói rồi vội vàng bỏ đi.
Đợi Bạch Gia Dương đi khuất, Giang Lâm nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Ánh nắng lọt qua khe hở trên mái hiên, Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Giang Lâm sao lại hỏi vậy?”
Ánh nắng tháng Chín rực rỡ chiếu lên mặt cô, Giang Lâm nhìn chằm chằm vào mặt cô nói: “Trong lúc nói chuyện với Gia Dương, em đã nhíu mày tổng cộng bốn lần.”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, tim Bạch Du lỡ mất một nhịp, nghĩ nghĩ rồi nói: “Trước khi anh và anh cả đến, em đã thấy chị Ảnh Chi ở cửa sổ bên kia, lúc đó chị ấy đang ở cùng một người đàn ông lạ mặt.”
Giang Lâm: “Rồi sao nữa?”
Nhìn vào mắt anh, cô đột nhiên cảm thấy yên tâm, Bạch Du hít sâu một hơi: “Sau đó người đàn ông đó đã hôn tóc chị Ảnh Chi, nhưng hình như chị Ảnh Chi rất phản cảm, em lo chị ấy gặp phải chuyện gì.”
Giang Lâm khựng lại: “Em có thấy mặt người đàn ông đó không?”
Bạch Du gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Có thấy, nhưng không nhìn rõ lắm, chính là cửa sổ ngoài cùng bên phải tầng ba của tòa nhà bên kia.”
Giang Lâm nhìn theo hướng cô chỉ, ước chừng cách đây khoảng hơn một trăm mét.
Anh nhướng mày: “Lần trước em không phải nói thị lực em không tốt sao?”
Bạch Du: “…”
Giang Lâm: “Vậy là lúc đó em đã thấy tất cả mọi chuyện?”
Bạch Du: “…………”
Không khí im lặng vài giây.
Bạch Du đột nhiên có cảm giác như tự mình rước họa vào thân, và hình ảnh đã dần bị lãng quên lại hiện lên trong đầu.
Mặt cô đỏ bừng lên.
Lướt qua vành tai và cổ họng đang đỏ ửng của cô, Giang Lâm cụp mắt xuống, nhưng khóe miệng lại không giấu được ý cười.
Khoảng mười phút sau, Bạch Gia Dương quay lại, cùng đi với anh là Từ Ảnh Chi.
“Chị Ảnh Chi!”
Vừa rồi nhìn từ xa đã thấy sắc mặt chị Ảnh Chi không được tốt, đến khi nhìn gần hơn, trong lòng Bạch Du không khỏi thắt lại.
Sắc mặt chị Ảnh Chi quá tệ, cả người gầy gò khô héo, hoàn toàn không có cảm giác tươi tắn rạng rỡ như trước, trước đây trong khu nhà, sắc mặt chị Ảnh Chi nổi tiếng là hồng hào, nhìn là biết cơ thể rất khỏe mạnh.
