Tn 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70 - Chương 3
Cập nhật lúc: 02/12/2025 03:00
Vào thời đại này, nhà có khách đến mà cho uống nước đường đỏ là đãi ngộ rất cao, rõ ràng Bạch Du mang mì xương ống đến đã làm Thái Vọng Xuân rất vừa lòng.
Bạch Du lắc đầu: “Không đâu ạ, lát nữa cháu còn phải đi làm, hôm nay thật sự cảm ơn cô.”
Thái Vọng Xuân liên tục xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà, cảm ơn gì chứ, nhưng sau này con có gặp chuyện cần cô giúp đỡ, cứ việc mở lời, chỉ cần cô làm được, nhất định sẽ giúp con giải quyết!”
Bạch Du cười: “Vậy cháu cảm ơn cô trước ạ, sau này có cần, cháu nhất định không khách sáo với cô.”
Cô Thái là người nổi tiếng hay chuyện vặt trong đại viện quân khu, chuyện nhà này nhà kia, không có chuyện gì bà không biết, rất nhiều người không thích bà.
Nhưng loại người này cũng có ưu điểm, chỉ cần dùng đúng chỗ, có thể trở thành một con d.a.o sắc bén không gì không làm được.
Chuyện đầu tiên sau khi trọng sinh: Từ chối mang cơm cho mẹ cô và Tần Tâm Hủy √
Còn việc cô không mang cơm, mẹ cô và Tần Tâm Hủy trưa nay ăn gì?
Mặc kệ họ, thật sự không được thì cứ nhịn đói đi.
Không có vấn đề gì mà nhịn đói hai bữa không giải quyết được.
Đoàn Văn công.
Tần Chính Nhân đang đợi bữa trưa Bạch Du mang tới.
Mấy ngày nay trời nóng, khẩu vị của Hủy Hủy không được tốt lắm, sáng sớm trước khi đi làm đã dặn Bạch Du làm món mì xương ống Hủy Hủy thích ăn nhất.
Mì xương ống nước dùng đậm đà, thêm chút rau ăn kèm thanh đạm và giòn ngon, hương vị quả thực là tuyệt hảo.
Nghĩ đến mì xương ống, Tần Chính Nhân vô thức nuốt nước bọt.
Chỉ là bà đợi mãi, đợi đến khi mọi người trong văn phòng ăn xong, nghỉ ngơi rồi lần lượt quay lại làm việc, vẫn không thấy Bạch Du đến đưa cơm.
Phó Chủ nhiệm Phương ăn trưa xong ngủ một giấc quay lại, vừa vào đơn vị đã thấy Tần Chính Nhân mặt mày đen sạm đang chất vấn người ở đầu dây bên kia: “Sao giờ này con vẫn chưa mang cơm đến?”
Giọng Bạch Du lạnh nhạt từ đầu dây bên kia vọng tới: “Vì con không muốn mang.”
Không chỉ hôm nay không muốn mang, ngày mai ngày kia, sau này cũng không muốn mang.
Mặt Tần Chính Nhân càng đen hơn một bậc: “Con không mang cơm đến, vậy mẹ và Hủy Hủy ăn gì?”
“Ăn—phân.”
Phó Chủ nhiệm Phương đi ngang qua Tần Chính Nhân đúng lúc nghe thấy câu này: “???”
Cách thức giao tiếp giữa Chủ nhiệm Tần và con gái bà ấy lại đơn giản và thô bạo đến vậy sao?
Chương 2: Thịt kho tàu và bánh bao
Điện thoại thời này trang bị chưa hoàn thiện, tiếng lọt ra ngoài rất rõ, có một khoảnh khắc Phó Chủ nhiệm Phương còn tưởng mình nghe nhầm.
Vừa nãy con gái Chủ nhiệm Tần bảo bà ấy đi ăn phân sao? Nhưng đứa bé Bạch Du đó không phải từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời sao?
“...”
Tần Chính Nhân rõ ràng cũng không ngờ có ngày lại bị cô con gái mà bà tự cho là rất nghe lời này bật lại.
Lập tức mặt bà đỏ lên rồi đen lại rồi xanh lét, còn rực rỡ hơn cả cửa hàng nhuộm màu.
Không khí nhất thời có chút ngượng nghịu.
Phó Chủ nhiệm Phương cười gượng một tiếng: “Chủ nhiệm Tần vẫn chưa ăn cơm trưa?”
Đúng là đụng vào nỗi đau!
Tần Chính Nhân cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn đang xem mình làm trò cười, thế là sắc mặt lại lạnh đi ba phần: “Con gái tôi có việc ở đơn vị bị chậm trễ, tôi bảo con bé lấy công việc làm trọng.”
Nếu không phải tận tai nghe thấy, Phó Chủ nhiệm Phương suýt nữa đã tin lời này: “Chỗ tôi còn mấy miếng bánh đậu xanh, chỉ là không còn tươi lắm, nếu Chủ nhiệm Tần không chê, tôi sẽ đi lấy ngay.”
Tần Chính Nhân không thèm nghĩ ngợi đã từ chối, giọng điệu cứng nhắc: “Không cần, tôi không đói.”
Không ăn thì thôi.
Phó Chủ nhiệm Phương cũng không có hứng thú lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, nhún vai bỏ đi.
Tần Chính Nhân ngồi tại chỗ càng nghĩ càng tức.
Bụng réo lên vì đói, bà nhớ ra Tần Tâm Hủy trưa nay cũng chưa ăn cơm, liền vội vàng gọi điện thoại đến đơn vị cô ấy.
Tần Tâm Hủy cúp điện thoại, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo lập tức lộ ra vẻ tủi thân.
Có thể nhận được sự thiên vị của Tần Chính Nhân, Tần Tâm Hủy đương nhiên không hề xấu xí, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế, như một búp bê sứ.
Quan trọng nhất là cô ấy trông giống Tần Chính Nhân đến năm phần, so với Bạch Du, hai người họ trông giống mẹ con ruột hơn.
Cán bộ Trần cùng văn phòng thấy vậy, không khỏi hỏi: “Tâm Hủy, dì cháu nói sao, sao em họ cháu giờ vẫn chưa mang cơm đến cho cháu?”
Tần Tâm Hủy ngập ngừng: “Dì cháu nói em họ cháu cãi nhau với dì ấy, tâm trạng không tốt nên không muốn mang cơm cho bọn cháu.”
Cán bộ Trần nghe xong liền nổi nóng: “Tâm trạng không tốt thì không mang cơm, cái tính này quá tùy hứng rồi! Không muốn mang thì nói sớm chứ, giờ này căng tin đóng cửa từ lâu rồi, bắt cháu ăn gì đây?”
Tần Tâm Hủy mím môi, cười một cách hiểu chuyện: “Trong tủ có bánh ngọt, cháu ăn tạm chút là được rồi, em họ cháu bình thường không phải là người như vậy...”
Cán bộ Trần tỏ vẻ không đồng tình: “Tâm Hủy cháu quá lương thiện rồi! Bị bắt nạt đến tận đầu mà còn nói đỡ cho người ta, em họ cháu đâu phải lần đầu cho cháu thấy sắc mặt khó coi, cô thấy nó cố tình gây khó dễ cho cháu!”
Tần Tâm Hủy nghe vậy không nói gì nữa, cúi đầu xuống, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy.
Từ góc nhìn của Cán bộ Trần, vẻ mặt buồn bã của Tần Tâm Hủy càng chứng minh lời bà nói là đúng.
Tần Tâm Hủy có thể nhịn được cơn tức này, nhưng bà không thể nhịn được!
Bà nhất định phải cho những người khác biết em họ của Tần Tâm Hủy tệ đến mức nào!
Bạch Du ở đơn vị cũng cúp điện thoại, khóe miệng lại không kìm được nhếch lên.
Sống hai kiếp lần đầu tiên dám cãi lại mẹ mình, trong lòng cô thật sự có một cảm giác sảng khoái không tả được.
