Tn 70: Người Đẹp Mạnh Mẽ Chinh Phục Gã Thô Kệch - 2

Cập nhật lúc: 03/12/2025 19:00

Chỉ trong nháy mắt, người đàn bà vừa nãy còn gay gắt như quỷ dữ, lập tức đổi giọng ngọt lịm:

“Thế mới là con gái ngoan của mẹ chứ, Nghiên Nghiên. Con đợi nhé, mẹ đi nấu trứng đường cho con ăn ngay.”

Cửa vừa khép, Khương Nghiên mở mắt ra, nằm im trên tấm phản lạnh buốt. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

Sống đã. Mọi chuyện khác tính sau.

Không bao lâu, mùi trứng nước đường thơm ngọt lan khắp căn phòng ẩm thấp. Lâm Thục Quyên bưng vào một tô sứ sứt mẻ, đặt trước mặt cô.

Khương Nghiên vừa ngửi thấy mùi thơm, toàn thân như bị kích thích. Cô bật dậy, giật lấy tô, không màng nóng lạnh, cúi đầu ăn ngấu nghiến như người c.h.ế.t đói gặp lương thực.

Nuốt vội.

Cắn vội.

Mấy lần suýt sặc đến trợn trừng hai mắt.

Từng muỗng trứng vào bụng, mới miễn cưỡng kéo cô từ lằn ranh sinh t.ử trở về một chút.

Lâm Thục Quyên đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ ghê tởm không che giấu:

“Đúng là đồ quê mùa… ăn cái trứng đường mà như ch.ó hoang vồ mồi.”

Bẩn thỉu.

Thô tục.

Chướng mắt.

Khương Nghiên nuốt hết miếng cuối cùng, chậm rãi đặt cái tô rỗng vào tay bà ta, giọng bình thản nhưng ánh mắt lạnh lùng:

“Nấu thêm mười quả nữa mang lại đây.”

“Cái gì?!”

Lâm Thục Quyên trợn trừng mắt.

“Ăn có một bát mà còn đòi mười quả? Cả đời chưa từng thấy trứng hay sao? Không có! Một quả cũng không có!”

Khương Nghiên cong môi cười nhạt:

“Không có à?”

Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào bà ta.

“Vậy thì… tôi không lấy Hoắc Chiến Đình nữa.”

Sắc mặt Lâm Thục Quyên thoáng biến. Chỉ trong một giây, bà ta đã cân nhắc xong được mất.

“…Được rồi, được rồi, ta đi nấu.”

Bà ta quay lưng bước đi, trong lòng độc ác c.h.ử.i rủa:

Ăn đi! Ăn c.h.ế.t luôn cho rồi!

Khương Nghiên ăn hết mười hai quả trứng, mới cảm thấy hơi thở mình thật sự quay lại. Tay chân không còn run, trước mắt không còn tối sầm.

Với thể chất kiếp trước, khẩu phần ăn bình thường của cô là năm mươi quả trứng. Nhưng thân thể này bị bỏ đói quá lâu, dạ dày co rúm, mười hai quả đã là giới hạn sinh tử.

Ăn xong, đầu óc mới dần tỉnh táo.

Theo cốt truyện trong sách, thời điểm này, người phải chịu khổ ở quê làm trâu làm ngựa, chờ bị bán cho Lục Trạch Khải — phải là nguyên chủ.

Còn Khương Mộng thì đang ung dung ngồi trong nhà thành phố, đếm từng ngày gả cho Hoắc Chiến Đình, làm phu nhân trung đoàn trưởng.

Thế mà bây giờ…

 Người bị ép gả lại là cô.

Kẻ hưởng phúc vẫn là Khương Mộng.

Sai ở đâu?

Là số phận lệch nhịp?

Hay chính cô xuyên tới, đã vô tình kích hoạt hiệu ứng cánh bướm?

Khương Nghiên chống cằm, ánh mắt dần lạnh xuống.

Đúng lúc đó, từ phòng ngủ bên cạnh truyền ra giọng Khương Mộng — nhẹ nhàng, vui vẻ, thậm chí còn pha chút đắc ý:

“Mẹ, Khương Nghiên thật sự đồng ý lấy Hoắc Chiến Đình rồi ạ?”

Khương Nghiên nín thở, lặng lẽ lắng nghe.

“Đồng ý rồi.”

Giọng Lâm Thục Quyên đầy khoái trá:

“Con nhỏ đó ngu lắm, bỏ đói vài hôm là ngoan ngay thôi.”

Lâm Thục Quyên từ trước đến nay chưa từng thật sự để tâm đến Khương Nghiên – đứa con gái út bà ta chán ghét từ trong xương tủy.

Nhưng đối với Khương Mộng, bà ta lại là một người mẹ hoàn toàn khác.

Lúc này, trong phòng bên kia, giọng bà ta hạ thấp hẳn, lộ rõ vẻ lo lắng:

“Mộng Mộng, con có chắc không? Hoắc Chiến Đình… thật sự bị thương tận gốc, lại còn mang theo hai đứa con riêng?”

Thực lòng mà nói, Lâm Thục Quyên vốn rất hài lòng với Hoắc Chiến Đình.

Tuổi còn trẻ đã là trung đoàn trưởng, mỗi tháng tiền phụ cấp ít thì cũng bảy tám chục, nhiều thì hơn trăm. Chỉ riêng cái danh phận đó thôi, cũng đủ để con gái bà ta sống hơn người ta cả một tầng.

Trong lòng bà ta vẫn luôn cảm thấy… đem một mối hôn nhân tốt như vậy nhường cho Khương Nghiên, quả thực có chút uổng phí.

Khương Mộng rũ mắt, che đi tia lạnh nơi đáy mắt.

Những chuyện ấy… đều là cô ta đích thân trải qua ở kiếp trước, sao có thể là giả?

Chỉ là, chuyện trọng sinh… đương nhiên không thể nói ra.

Cô ta giả vờ do dự một chút rồi mới nhẹ giọng nói:

“Mẹ, nếu Hoắc Chiến Đình thật sự khỏe mạnh, đẹp trai, tiền đồ vô hạn, vậy vì sao anh ta phải nhận nuôi hai đứa con trai?”

“Lại nữa, nếu anh ta thật sự là một miếng bánh thơm, thì với con mắt tinh đời của thím, sao thím lại chịu nhường mối hôn sự này cho nhà mình?”

Hai câu hỏi ném ra như hai nhát búa.

Lâm Thục Quyên giật mình, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.

“Ý con là…” bà ta nghiến răng, “chúng ta bị thím con lừa rồi?”

Khương Mộng nhún vai, không bác bỏ.

Thế là cơn tức trong lòng Lâm Thục Quyên bùng nổ.

“Con mụ xui xẻo c.h.ế.t tiệt đó! Đã là chị em dâu ruột thịt, vậy mà dám đào hố hại người!”

Bà ta đập mạnh lên đùi, nghiến răng nguyền rủa không ngừng:

“Đồ táng tận lương tâm! Tao nguyền cho con trai bà ta sinh ra không có lỗ đít!”

Chửi đến sùi bọt mép, bà ta lại hoàn toàn quên mất —

chính bà ta mới là người chủ động giật lấy mối hôn sự này từ tay nhà chú.

Khương Mộng đứng bên cạnh, đáy lòng dâng lên một cảm giác khoái trá đen tối.

Ở kiếp trước, cô ta bị lừa gả đi, rơi vào địa ngục hôn nhân.

Bây giờ, bà ta c.h.ử.i càng hung, cô ta càng thấy… đáng đời.

Đợi Lâm Thục Quyên trút giận xong, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bà ta nghiêm mặt nói:

“Mộng Mộng, mẹ thấy Lục Trạch Khải kia… cũng chưa chắc đã xứng với con. Hay là… mình tính toán người khác?”

Dù con gái nói sau này Lục Trạch Khải sẽ trở thành thủ trưởng, nhưng đó đều là chuyện chưa xảy ra.

Đường đời biến động, ai dám chắc?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.