Tn70: Nàng Dâu Kiều Diễm Của Đại Viện - Chương 152: Khương San Bị Đánh

Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:00

Ở nhà chăm con, Khương San đã sớm muốn phát điên. Lời chỉ trích của Đinh Thu không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nàng ôm con mà thét lên, gào rú: "A!!!"

"Đều là lỗi của ta, con là chính ta sinh ra có phải không? Các ngươi chỉ lo cho hai đứa ma c.h.ế.t sớm đó, mặc kệ con của ta, các ngươi còn là người sao?"

"Các ngươi giúp ta trông con, hỗ trợ một tay, ta có cần phải nói như vậy với các ngươi không?"

Khương San từ trước đến nay chưa từng nghĩ cuộc sống sau khi kết hôn của mình lại như vậy. Con khóc, nàng cũng khóc, hai mẹ con bọn họ không ai thương xót, không ai chăm sóc.

Đinh Thu bị dọa đến liên tục lùi về sau, vỗ n.g.ự.c thở dốc: "Hô cái gì mà hô, lộ ra giọng cực kỳ không phải. Ngươi cảm thấy ta nói ngươi ủy khuất đúng không?"

"Vậy ngươi có biết không, Khương Táo không có quan hệ gì với bọn nhỏ, còn mua sách, mua bút cho Diệp Đồng và Diệp An, lại còn làm thịt kho tàu nữa. Nào giống ngươi, mặc kệ con cái chỉ biết tức giận, mắng chửi người. Ngươi nếu như Khương Táo vậy, ưu tú và hiểu chuyện, ta chẳng lẽ không cho ngươi sắc mặt tốt nhìn?"

"Cô vợ nhỏ nhà ai mà không trông con, cứ mỗi mình ngươi là quý giá vậy."

"Ngươi nếu là Khương Táo, ta đã sớm theo sau phục vụ ngươi rồi."

"Ăn đi, ăn đi, bọn nhỏ đều đang ở chỗ Khương Táo ăn thịt kho tàu kìa, đồ quỷ c.h.ế.t đói đầu thai, mau ăn đi. Bây giờ không ai muốn để ngươi chịu đói đâu."

Người so với người làm người ta tức chết. Đinh Thu nghĩ đến Khương Táo đã cảm thấy Khương Táo thật tốt: "Khương Táo tuy rằng không có đứa bé nào, một mình trông ba đứa con của người ngoài, chăm sóc đặc biệt tốt. Đứa nào cũng có thịt ăn, có thứ để chơi. Bọn nhỏ ở bên cạnh nàng cũng nghe lời. Ngươi nhìn xem, một chút việc vặt đã mệt c.h.ế.t sống, thật không biết ngươi lấy đâu ra cái mặt đó."

Khương San tức giận đến tròng mắt suýt nữa trợn trừng ra ngoài. Đặt trước mặt nàng có thể nói đến bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể nói đến Khương Táo!

Khương Táo tính là cái thứ gì? Dựa vào cái gì mà lại đem nàng ra so sánh với mình?

Nàng ôm con đưa tay hất tung cái bàn: "Khương Táo tốt thì ngươi đi tìm nàng ta đi, tìm ta trước mặt nói nàng ta tốt, ta buồn nôn ăn không ngon, ngươi cũng đừng ăn!"

Thức ăn ào ào rơi xuống đất, một mảnh hỗn độn.

Tiêu Minh Sinh đang ngủ bù trong phòng bị đánh thức, đẩy cửa đi ra, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Chuyện gì xảy ra?"

Đinh Thu nhìn thấy Tiêu Minh Sinh đi ra, liền ngồi dưới đất vỗ đùi khóc: "Ô ô ô… Minh Sinh ngươi nhìn ta này, ta làm cơm ngon để nàng ta ăn, nàng ta lại vì ta đi tìm con mà về trễ, tức giận liền hất đổ thức ăn!"

Sau khi cưới, Khương San đối với Tiêu Minh Sinh có đủ oán khí. Tiêu Minh Sinh và Thủy Sinh tỷ phu kém nhau nhiều lắm. Trước hôn nhân nói ngon nói ngọt, mọi chuyện lấy nàng làm chủ, đều là chó má! Cái gì cũng mặc kệ nàng, hận không thể để nàng tự sinh tự diệt. Tự sinh tự diệt thì còn tốt, hắn còn giúp Đinh Thu khi dễ nàng!

Trong miệng thì nói chỉ cần nàng vui vẻ, con cái đưa đi đâu cũng không quan trọng. Trên thực tế thì sao? Đợi nàng sinh xong con, hắn lập tức liền đón hai đứa nhỏ kia trở về.

Khương San càng nghĩ càng giận, hận không thể hất tung cả nóc nhà cho hắn. Người đâu không biết, quả là một kẻ lừa đảo.

"Ngươi trừng ta làm gì? Là mẹ ngươi trước khi dễ ta, nàng không khi dễ ta, ta có thể hất bàn sao?" Khương San cứng cổ gào lên với Tiêu Minh Sinh.

Một chút cũng không phát hiện Tiêu Minh Sinh mắt ngày càng đỏ, cảm xúc càng lúc càng kích động.

Đinh Thu khóc nấc, nhìn thấy con trai mình biến đổi, tiếng khóc liền im bặt.

"Minh Sinh à, Minh Sinh! Nàng vừa sinh xong con, con cũng không thể kích động." Người vợ trước chính là bị hắn đánh chết, người này mới về nhà sinh con xong, thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa người trong nhà đều ở đây, đánh nhau náo ra án mạng không phải dễ giải quyết.

Khương San sao biết Tiêu Minh Sinh thích đánh vợ, tưởng rằng Tiêu Minh Sinh đến, nàng cáo trạng với Tiêu Minh Sinh, Đinh Thu sợ Tiêu Minh Sinh trách móc mình, cố ý bán đứng mình.

Nàng ôm con ngồi trên ghế: "Ai muốn ngươi hỗ trợ cầu tình, hai mẹ con nhà ngươi không có một thứ tốt."

Đinh Thu hoảng sợ nhìn con trai mình: "Ngươi im miệng, đừng nói nữa, mau ôm con về nhà ngoại đi."

Khương San mới không chịu: "Mẹ ta đều trông một tuần rồi, ngươi nghỉ lại còn muốn sai bảo nàng, ta khạc nhổ! Mơ đi! Sướng c.h.ế.t các ngươi đi."

"Ta nói cho các ngươi biết, về sau không cho phép ở trước mặt ta khen Khương Táo, biết điều thì đem hai đứa ma c.h.ế.t sớm kia cho ta tiễn đi, không thì đừng trách ta náo loạn với các ngươi."

Tiêu Minh Sinh triệt để không khống chế nổi, đẩy Đinh Thu đang chạy tới khuyên hắn ra. Hắn hai mắt đỏ ngầu, tóc lung tung rũ trên trán, nghiến răng ken két, như bị điên túm lấy cổ áo Khương San. Không đợi Khương San nói gì, trở tay liền vả một bạt tai.

"Tiện nhân!"

"Ai cho phép ngươi ăn nói ngang ngược với mẹ ta?"

Khương San không ngồi yên, ôm con ngã xuống đất, nàng vô ý thức bảo vệ đầu của đứa bé.

"Tiêu Minh Sinh ngươi muốn c.h.ế.t à, lại dám đánh ta!" Khương San miệng có thể cứng rắn đấy.

Đinh Thu thừa dịp hắn không chú ý ôm đứa bé ra khỏi tay Khương San, nàng biết mình không ngăn được, không thể để cho đứa bé cũng đi theo chịu tội.

Bình thường mặc kệ là bởi vì biết Phùng Miêu cùng Khương Đại Hà sẽ trông con, đó cũng là huyết mạch nhà họ Lão Tiêu, sao có thể thật sự một chút cũng không quan tâm.

Con bị ôm đi, Khương San triệt để không còn lá bùa hộ thân, bị Tiêu Minh Sinh bắt lấy kéo vào nhà, tát mấy bạt tai, lại đá mấy chân.

Khương San toàn bộ quá trình đều là mộng, nàng cảm thấy mình giống con heo, bị lôi đi lôi lại, đánh cho mặt mũi tím xanh.

Đánh tới không còn chút sức lực nào, Tiêu Minh Sinh thoát lực, hắn mới buông tha Khương San: "Về sau nói chuyện chú ý một chút, cái nhà này không phải nơi ngươi giương oai, con là con của ta, không cho ngươi ngược đãi bọn chúng." Nói xong liền bỏ đi.

Khương San giống khối giẻ rách nằm trên mặt đất, không có chút nào sinh khí.

Qua rất lâu, đợi Đinh Thu thu dọn xong đồ bên ngoài, nàng mới vào nhà đến xem Khương San: "Ngươi nói ngươi xem, ta đã giúp ngươi nói chuyện, tự mình không dài chút não, bị đánh đi."

"Ta nói với ngươi, không có chuyện gì đừng chọc con trai của ta, nếu không người chịu khổ chính là ngươi."

Khương San ho khan nôn ra một ngụm máu, vừa phun vừa khóc: "Các ngươi đánh ta, ta muốn tìm mẹ ta!"

Lời này vừa nói ra, Tiêu Minh Sinh từ bên ngoài trở về, cầm trong tay dây thừng trói Khương San trên ghế, trở tay lại rút nàng một vả: "Ngươi là bệnh thần kinh, muốn đi ra ngoài hại người, ta đại nghĩa diệt thân trói ngươi lại, không ai sẽ trách cứ ta, tất cả mọi người sẽ nói ta tốt."

Khóe miệng Tiêu Minh Sinh nở một nụ cười mỏng manh, hắn là đại phu, lời nói càng có tính quyền uy.

Khương San giờ khắc này mới thật sự sợ hãi.

"Ngươi là ma quỷ, ngươi chính là một con ma quỷ!"

"Tiêu Minh Sinh… ngươi không phải người." Nàng không dám lớn tiếng mắng, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tiêu Minh Sinh đánh mệt mỏi, không rảnh xen vào nàng nữa.

Đinh Thu lại nấu nồi mì hai mẹ con ăn, nàng pha sữa bột cho bé con uống, cũng muốn đi cho Khương San chút cơm, nhưng bị Tiêu Minh Sinh ngăn lại.

"Không cho phép cho nàng ăn, khi nào biết sai, khi nào mới cho nàng."

Đinh Thu không lay chuyển được Tiêu Minh Sinh, liền ừ một tiếng.

Miệng Khương San bị chặn, tóc giống ổ gà, hốc mắt xanh tím mấy chỗ: "Ô ô ô… cứu mạng a, ai tới cứu ta!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.