Tn70: Nàng Dâu Kiều Diễm Của Đại Viện - Chương 100: Con Của Nàng
Cập nhật lúc: 05/09/2025 05:55
"Tỷ tỷ và tỷ phu yên tâm, các loại phong ba đi qua, chúng ta tích lũy đủ tiền nộp phạt liền đem hài tử sang tên về danh nghĩa chúng ta, tuyệt đối sẽ không chiếm dụng danh ngạch của các ngươi." Đến lúc đó tình huống như thế nào, ấy là hai chuyện. Cứ khăng khăng không chịu nhận về, cứ để bọn họ gửi nuôi, vậy thì đều dễ giải quyết.
Lời vừa nói ra, Tiêu Thành Đạt cùng Cốc Tú Phương lập tức đen mặt.
Cốc Tú Phương không còn để tâm thể diện họ hàng: "Các ngươi thật lớn khẩu khí, thật là lớn mưu tính, sinh hài tử rồi đặt tên con ta, may mà các ngươi nói ra miệng!"
"Không biết là da mặt dày hay là trong nhà nghèo muốn treo cổ, tìm chúng ta trang trải đồ đạc trong nhà làm gì. Sớm biết sinh không nổi, nuôi không nổi, lúc trước đừng sinh chứ!" Đinh Thu dự cảm Cốc Tú Phương sắp nổi giận, bị mắng cũng không tức giận, gật đầu liên tục xưng phải.
Tiêu Thành Đạt có vẻ không muốn nói thêm: "Chuyện này chúng ta sẽ không đồng ý, nói toạc trời cũng vô dụng. Sắc trời không còn sớm, nhà ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi về nhà suy nghĩ biện pháp khác đi."
Khương San Anh khóc lớn, hận không thể khóc đứt ruột gan: "Hài tử là ngoài ý muốn mang thai, các ngươi cũng là chí thân huyết thống của hài tử, không thể trơ mắt nhìn xem hài tử mất đi được."
"Phải đó, chúng ta đều là người một nhà, các ngươi nghĩ cũng quá sai lệch. Chúng ta đương nhiên là cùng đường mạt lộ mới nghĩ ra biện pháp này, lẽ nào còn có thể là vì tiền mà tới tìm các ngươi?" Đinh Thu lẽ thẳng khí hùng nói dối.
Kẻ ngoài mặt động khí, duy chỉ có Khương Táo cùng Tiêu Thủy Sinh vẫn giữ vẻ bình thản. Huyện thành thông điện, đến tối điện áp bất ổn, bóng đèn sợi đốt ố vàng ánh sáng tái đi.
Khuôn mặt Khương Táo trắng nõn tinh tế không tỳ vết, ngũ quan bị ánh đèn m.ô.n.g lung bao phủ trở nên hết sức nhu hòa, môi đỏ khẽ mở, giọng mềm mại: "Nguyên lai là chúng ta hiểu lầm sự khó xử của đại nương."
"Đại nương nếu không phải vì tiền mà tới, ắt hẳn có thực sự khó xử, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, phải không?" Hoắc Tiểu Mạn lặng lẽ nhìn Khương Táo, ngu xuẩn sao, bên trên lại đẩy con cho người ta nuôi hài tử?
Tâm Cốc Tú Phương cùng Tiêu Thành Đạt cũng theo đó mà treo lên.
Khương Táo cho bọn họ ấn tượng quá tốt rồi, đối với người muốn kiếm lợi, nàng đối xử tốt với họ, có thiện tâm, dễ nói chuyện, xưa nay không chủ động gây xung đột với ai.
Đinh Thu cùng Khương San khóc thê thảm như vậy, nàng sẽ không tin là thật đó chứ?
Tiêu Thành Đạt muốn đẩy Khương Táo ra: "Thủy Sinh, con đưa vợ con về phòng nghỉ đi, chuyện này cha và mẹ con sẽ xử lý."
Ánh mắt Tiêu Thủy Sinh dừng lại trên người Khương Táo một lát: "Không cần, con muốn nghe Táo Nhi nói gì."
Có thể từ Khương gia mang ra tất cả đồ cưới, Táo Nhi của hắn cũng không phải là đại thiện nhân không có điểm mấu chốt.
Thần sắc hắn thanh tịnh không gợn sóng, thong thả uống một ngụm trà.
Đinh Thu cùng Khương San mong đợi nhìn Khương Táo. Trong lòng cảm thấy Khương Táo muốn thỏa hiệp, nhưng lại có cảm giác đại sự không ổn.
Khương Táo an tĩnh ngồi đó, rõ ràng cười, nhưng lại lộ ra khí thế sát phạt quyết đoán, nàng đối Đinh Thu nói: "Các ngươi mỗi tháng cho chúng ta hai trăm đồng tiền nuôi dưỡng, thì đem hài tử đặt dưới danh nghĩa chúng ta, mỗi tháng một lần. Truyền đi mọi người cũng sẽ không cảm thấy nhà các ngươi muốn chiếm tiện nghi."
Hai trăm?
Hai trăm khối!
Khương San một tháng chỉ có mười bảy, mười tám khối tiền lương.
Tiêu Minh Sinh hơn bốn mươi đồng tiền lương.
Nhất gia chi chủ Tiêu Thành Khởi cũng bất quá hơn năm mươi khối tiền lương, Đinh Thu không đi làm, thu nhập của người lớn cộng lại, tính toán đâu ra đấy chỉ có chừng một trăm khối tiền.
Khương Táo vừa há miệng liền đòi hai trăm!
Người lớn thêm hài tử, căn nhà kia của bọn họ có sáu, bảy miệng ăn chờ cơm.
Nhà nào cuộc sống chỉ chờ ăn cơm? Bình thường mua vải vóc, mua đế giày, xem bệnh uống thuốc, mùa xuân mua hạt giống gieo trồng, lại có chút nhân tình qua lại, thỉnh thoảng còn muốn cho lão gia tử cùng lão thái thái chút tiền dưỡng lão, tiền đều không đủ chi tiêu, tiết kiệm ăn mặc tính toán đâu ra đấy một tháng có thể tích trữ đến mười khối thì cũng đã là A Di Đà Phật rồi.
Khương Táo há miệng liền đòi hai trăm.
Đinh Thu lúc này mới phát hiện mình đã coi thường Khương Táo: "Ta nói Thủy Sinh cô vợ trẻ, ngươi không muốn giúp thì có thể trực tiếp từ chối, không cần sư tử há mồm."
Ánh mắt Khương San như lửa như sét: "Ta đã sớm nói Khương Táo không phải đồ tốt, đem người nhà mẹ đẻ tính toán không còn một mảnh vải, các ngươi còn cảm thấy nàng không tệ, bây giờ cũng thấy chưa, đây mới là chân diện mục của nàng!"
"Vô lợi không dậy sớm, thấy tiền sáng mắt, thần giữ của, hận không thể hút khô tất cả máu."
"Phụt…" Cốc Tú Phương vừa vặn đang uống nước, nghe Khương Táo nói trực tiếp phun ra.
Con dâu nàng nói chuyện sao lại có lực như thế!
Tiêu Thành Đạt nhìn Khương Táo trong ánh mắt thêm mấy phần kính sợ không tên.
Người trong nhà bọn họ, hoặc là da mặt mỏng không tiện cãi vã với người, hoặc là giống Hoắc Tiểu Mạn không có đầu óc mà cãi vã với người.
Vẫn chưa từng thấy loại người như Khương Táo, cười ha hả mà đấu trí với người ngoài.
Thật hả giận!
Muốn đem nàng đưa đến đơn vị để chăm sóc đám lão già kia.
Tiêu Văn Sinh: "…" Khai nhãn giới.
Tiêu Diệp Đồng: Học được!
Chỉ có Hoắc Tiểu Mạn càng thêm kiêng kỵ, chướng mắt Khương Táo.
Khương Táo một mặt vô tội: "Đại nương ngươi hiểu lầm ta rồi, ta cũng là vì các ngươi suy nghĩ. Các ngươi cũng là người có công việc, muốn giữ thể diện. Các ngươi không đưa thêm tiền mà lại muốn đem hài tử treo tên ta, truyền ra ngoài người ngoài không phải nói các ngươi dụng ý khó dò, thấy tiền sáng mắt, thấy ta cùng Thủy Sinh sống sung túc không có hài tử, ỷ vào quan hệ thân thích đem hài tử gửi nuôi ở chỗ chúng ta, muốn dùng hài tử chia rẽ tiền bạc của chúng ta hay sao?"
Đinh Thu nhắm mắt lại, tay vuốt ve ngực, khó khăn nuốt một hơi khí.
"Chúng ta… Căn bản… Không có nghĩ như vậy, ngươi không cần vu oan người."
Khương Táo vẫn cười, cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt: "Ta biết đại nương sẽ không nghĩ như vậy, ta nói là người ngoài, người ngoài sẽ nghĩ như vậy."
"Dù sao ai cũng không nói chắc được các ngươi lúc nào sẽ nhận hài tử về, vài tháng, hay là vài năm?"
"Hai chúng ta không có hài tử, cũng phải sinh chứ."
"Các ngươi đưa thêm ít tiền, ai mà không khen các ngươi. Các ngươi không trả tiền, mọi người sẽ chỉ nói các ngươi dùng hài tử để làm thủ đoạn mưu đoạt gia sản của ta và Thủy Sinh."
Đinh Thu ngồi không yên, run rẩy đứng dậy, ôm An An vào ngực, đeo cho hắn mũ, găng tay, khăn quàng cổ: "Diệp Đồng, con tự đội mũ đi, chúng ta về nhà. Chúng ta coi một số người là thân nhân, một số người lại coi chúng ta là trò cười."
Cái gì mà hảo tâm vì bọn nàng cân nhắc, còn không phải biến đổi phép để sỉ nhục người khác.
Khương San vẫn không hết hi vọng: "Mẹ, chúng ta cứ đi như thế sao?"
Đinh Thu dùng sức nhìn nàng một cái, nửa hô nửa mắng: "Không đi ngươi mỗi tháng lấy hai trăm cho nàng sao?"
Mẹ chồng nàng dâu hai người kéo hai đứa bé tức giận dỗ dành đi về nhà.
Bên này cũng không ai ra ngoài tiễn.
Đinh Thu về nhà liền bị giận đến chóng mặt, đổ vào giường rên hừ hừ: "Thời gian có thể làm sao xử lý a."
Không đợi nàng tức giận đầy bụng, ngày thứ hai người của Kế Sinh Bạn lại tới, thuyết phục Khương San phá bỏ hài tử.
Khương San cùng Đinh Thu chắc chắn sẽ không bỏ hài tử, chưa nói xong, người của Kế Sinh Bạn đã dọn đi cái tủ quần áo lớn, tivi, còn có máy may đáng giá trong nhà các nàng.
Người của Kế Sinh Bạn: "Các ngươi lúc nào suy nghĩ minh bạch, lúc nào thì đến chỗ chúng ta mà lấy đồ về."
Khi người ta khiêng đồ vật đi, Khương San đỏ mắt: "Các ngươi làm gì vậy, đây là máy may của ta, tủ quần áo lớn của ta, tivi của ta!"
"Để đồ vật xuống cho ta, nếu không ta liều mạng với các ngươi!" Nàng như một kẻ điên bổ nhào tới, dưới chân trượt té ngã trên đất, giữa eo truyền đến đau nhức kịch liệt, một dòng nước ấm từ giữa hai chân lan tràn ra, m.á.u tươi đỏ thẫm xuyên thấu qua quần bông dày tràn ra ngoài…
"Hài tử, con của ta!!!"