[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 11
Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:18
Khương Hoan cũng nhanh nhảu đế thêm: "Đúng rồi, con cũng no căng rồi, con không ăn đâu."
Bà nội Khương nhìn cháu trai rồi lại nhìn cháu gái, cuối cùng cũng chịu ăn quả trứng đó. Là bà già này nghĩ quẩn rồi, từ nay về sau tuyệt đối không được tiết kiệm khẩu phần kiểu này nữa, kẻo hai đứa nhỏ lại chạnh lòng. Bà tuy già nhưng không lú lẫn, bà thừa hiểu hai đứa nhỏ đang nhường mình. Bà vừa thở dài, vừa mừng thầm trong bụng: Cháu trai, cháu gái mình hiếu thảo quá đỗi.
Khương Nhạc xem qua mấy cuốn sách cấp hai, đang định bụng ra bãi phế liệu xem có tìm được sách cấp ba không thì thấy hai "hạt đậu nhỏ" khoảng bảy, tám tuổi đang lấp ló ngoài cổng, dòm dáo dác vào trong.
Khương Nhạc tò mò bước ra, cô bé buộc tóc hai bên lập tức gọi to: "Này thằng Nhạc! Bọn này định lên núi sau làng, mày có đi không!"
Khương Nhạc: "..." Cậu nghiêm mặt đi tới, nhìn cái đứa nhỏ chỉ cao đến ngang hông mình: "Gọi là anh."
Cô bé lập tức rụt cổ lại, lí nhí: "... Anh Nhạc." Trông có vẻ vẫn chưa phục lắm.
Thằng bé bên cạnh thì nhìn cậu đầy cảnh giác. Khương Nhạc thấy hai đứa giống hệt nhau, tò mò hỏi: "Hai đứa là sinh đôi à?"
Thằng bé đắc ý hất cằm: "Đúng thế, hừ hừ, ghen tị chưa!"
Khương Nhạc bị đứa nhỏ chọc cười: "Đúng đúng, ghen tị thật đấy."
Thằng bé thấy cậu thừa nhận thẳng thắn như vậy, trông thuận mắt hơn hẳn mấy đứa ghen tị mà cứ thích nói ngược, thái độ cũng dịu đi nhiều: "Anh Nhạc, lên núi sau đi, em với em gái dẫn anh đi hái nấm, nhặt củi."
Khương Nhạc dở khóc dở cười: "Hai cái hạt đậu này mà đòi dẫn anh đi cơ à?"
"Hạt đậu là cái gì? Có ăn được không?" Cô bé không hiểu, hồn nhiên bảo: "Mẹ em bảo gọi anh đấy, mẹ bảo cái gì mà... chúng ta là gia đình anh em..."
Thằng bé lắc đầu sửa lại: "Là gia đình hữu nghị! Mẹ bảo: 'Thằng Nhạc nó bảo nhà mình là gia đình hữu nghị đấy, trông nó cũng tội, toàn phải đàn đúm với mấy thằng lêu lổng trong làng. Trước là mẹ hiểu lầm nó, thằng bé này ngoan đấy, hai đứa dắt nó theo, đừng để nó chơi với đám lưu manh đó nữa'."
Thằng bé bắt chước y hệt giọng điệu của mẹ mình, tuôn ra hết sạch không sót chữ nào. Khương Nhạc giật giật khóe miệng, nghe quen thế này thì: "Mẹ hai đứa là thím Tôn à?"
Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa, lại còn giục: "Anh có đi không, không nhanh là con Tam Nha nhặt củi nhiều hơn bọn mình đấy."
Khương Nhạc nghĩ thầm mình cũng chưa lên núi bao giờ, để trẻ con dẫn đi cũng chẳng có gì phải ngại, liền gật đầu: "Đi, đợi anh lấy cái gùi."
Thằng bé dặn với theo: "Nhanh lên đấy!"
Lúc Khương Nhạc vào nhà, cô bé thì thầm với anh trai: "Anh Nhạc chân vẫn lành lặn, là người tốt." Thằng bé gật gù: "Đúng đúng, mẹ bảo thằng Cẩu Đản với mấy đứa kia đến nhà anh thanh niên ở đầu làng, thấy người ta không có cha mẹ định vào trộm đồ kìa!" Cô bé tiếp lời: "Nhưng thằng Cẩu Đản chẳng biết sao, vừa vào cửa đã ngã què chân, tốn bao nhiêu tiền. Anh Nhạc chân vẫn ngon, chắc chắn là không đi cùng chúng nó rồi."
Logic của trẻ con thật kỳ lạ, cứ thấy chân Khương Nhạc không sao là chúng tin chắc cậu không đi ăn trộm cùng bọn kia. Thằng bé bảo: "Mẹ bảo Cẩu Đản là đồ lưu manh, đừng để anh Nhạc chơi với nó. Anh Nhạc đáng thương lắm, chắc tại không có ai chơi cùng nên mới phải chơi với thằng Cẩu Đản. Mình chịu khó chơi với anh ấy thì anh ấy... anh ấy sẽ không tìm thằng Cẩu Đản nữa." Cô bé khen: "Anh thông minh thật đấy, mình cứ làm thế đi!"
Khương Nhạc hoàn toàn không biết trong mắt hai đứa trẻ này, mình lại "đáng thương" đến mức đó.
Chương 11
Sợ hai đứa nhỏ đợi lâu, Khương Nhạc vội vàng lấy cái gùi rồi định đi ngay. Vừa ra cửa thì gặp Khương Hoan, cậu rủ luôn: "Chị, bọn em lên núi sau, chị đi không?"
Khương Hoan nhìn hai cái "hạt đậu nhỏ", lại nhìn thằng em mười lăm tuổi của mình, vẻ mặt có chút khó tả, liền từ chối: "Thôi, mấy đứa đi đi." Nghe chị bảo có hẹn với mấy cô bạn trong làng, Khương Nhạc cũng không ép.
Ra khỏi cổng, hai đứa nhỏ vẫy tay rối rít: "Anh Nhạc, nhanh lên, em thấy bọn con Tam Nha lên núi rồi kìa!"
Khương Nhạc tuy gầy nhưng dáng người khá cao, chân dài tay dài, mấy bước đã đuổi kịp hai đứa nhỏ, đưa tay vò đầu mỗi đứa một cái: "Gọi là anh." Hai đứa nhỏ rụt cổ cười hì hì.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có dân làng nhìn trộm, đa phần là tò mò về Khương Nhạc. Cậu cũng chẳng thèm tránh né, cứ hào phóng nở nụ cười đáp lại khiến mấy người kia ngượng ngùng quay đi. Qua cuộc trò chuyện, cậu biết cô bé tên là Tiểu Phụng, cậu bé là Tiểu Long, những cái tên rất đặc trưng của thời đại này. Hai đứa là con út của thím Tôn Ngọc Lan, nhà có tận bảy người con. Thời này đẻ nhiều được coi là phúc, chẳng lạ gì.
Núi sau thuộc làng Khảm Tử, lúc nông nhàn dân làng thường lên đây nhặt củi, may mắn thì hái được quả dại. Nhưng quả dại thì hơi khó, vì cứ gần chín là đã có người hái mất rồi, hoa quả thời này quý lắm. Cây rừng là của công nên không được c.h.ặ.t phá bừa bãi, nhưng nhặt cành khô thì thoải mái.
Tiểu Long và Tiểu Phụng thường chỉ chơi ở lưng chừng núi, chỗ này gần làng nên khá an toàn, vào sâu hơn nữa dễ gặp thú dữ. Ông nội Khương chính là vì đi sâu quá mới gặp sói rồi gặp nạn. Tiểu Phụng vừa kể vừa ra vẻ người lớn an ủi Khương Nhạc: "Nhưng anh đừng sợ nhé, em với Tiểu Long hay tới đây lắm, bọn em bảo vệ anh!"
Nhìn cái hạt đậu mới cao đến thắt lưng mình, Khương Nhạc dở khóc dở cười: "Thế thì cảm ơn Tiểu Phụng nhé, Tiểu Phụng dũng cảm quá." Được khen bất ngờ, cô bé đỏ mặt tía tai. Ở làng người ta chỉ bảo cô "hổ báo" như con trai chứ chưa ai khen dũng cảm bao giờ.
Thấy Tiểu Long đã bắt đầu cắm cúi nhặt củi, Tiểu Phụng cuống quýt: "Tiểu Long! Sao không gọi chị, dám lén nhặt trước à!"
Khương Nhạc nhìn hai anh em chí choé cũng mỉm cười nhặt theo. Cả ba tản ra cách nhau khoảng chục mét. Núi rừng quanh co nên không thấy người, chỉ nghe tiếng cãi cọ léo nhéo của hai đứa nhỏ. Khương Nhạc không thấy chán vì có Gưa Gưa trò chuyện: [Gưa Gưa, ông xem quanh đây có gì ăn được không?]
Gưa Gưa dội gáo nước lạnh: [Ký chủ, nếu có gì ăn được thì dân làng để phần cho cậu chắc?] Khương Nhạc: [...] Đành lủi thủi nhặt củi khô tiếp.
Đi thêm một đoạn, cậu gặp mấy đứa trẻ khác, lớn nhất khoảng mười tuổi, nhỏ nhất chừng năm, sáu tuổi. Trong đó có thằng bé cầm đầu trông khá quen, hình như là Vương Tứ Trụ nhà hàng xóm. Nhà họ Vương đặt tên rất tùy tiện, con trai là Trụ, con gái là Nha. Tứ Trụ thấy Khương Nhạc thì cảnh giác: "Mày không được qua đây, đây là địa bàn của bọn tao!"
Khương Nhạc khựng lại: "..." Được thôi.
Tứ Trụ hét lớn: "Chúng mày phải tránh xa cái thằng cao khều đần độn kia ra, đi với nó là... là xui xẻo đấy!" Con bé Tam Nha cũng gật đầu lia lịa: "Phải đấy, mẹ em bảo ông nội nó c.h.ế.t rồi, anh cả nó c.h.ế.t rồi, anh hai thì què..."
Tam Nha chưa kịp dứt lời thì Khương Nhạc đột ngột quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng qua. Cô bé tám tuổi bị dọa cho sợ khiếp vía, "oa" một tiếng khóc rống lên. Tứ Trụ thấy em gái khóc liền chống nạnh, giơ gậy đe dọa: "Thằng đần, mày dám dọa em tao à, tao bảo anh em xông vào tẩn mày giờ!" Cái gọi là "anh em" của nó cũng chỉ là một lũ hạt đậu nhỏ.
Khương Nhạc thu hồi ánh mắt. Cậu không sợ, nhưng chẳng lẽ lại đi đ.á.n.h nhau với lũ trẻ con? Có điều những lời Tứ Trụ và Tam Nha nói chắc chắn là nghe lỏm từ người lớn mà ra. Cậu quay lưng đi, phía sau vẫn nghe tiếng Tứ Trụ đắc thắng: "Tam Nha, khóc cái gì, thằng đần đó là kẻ nhát gan, bị anh dọa chạy mất rồi!"
Gưa Gưa nhận ra tâm trạng ký chủ có chút chùng xuống, liền hắng giọng: [Ký chủ, cậu buồn thật à? Anh cả cậu đã thực sự c.h.ế.t đâu.]
Đúng vậy, Khương Quốc Khánh chỉ mất liên lạc khi làm nhiệm vụ, ai cũng tưởng anh hy sinh nhưng thực tế là không. Khương Nhạc không nhớ rõ trong nguyên tác khi nào anh mới trở về, nhưng chắc chắn anh không những sống sót mà còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
