[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 129

Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:37

Hai người họ (Triệu Mỹ Liên và bà nội) không rõ tình hình thế nào nên cũng không dám lên tiếng, vừa vặn sắp đến giờ ăn tối, cả hai vào bếp bận rộn, định giữ anh ba và Trương Bưu ở lại dùng cơm.

Trong nhà vẫn còn trứng, lại vừa bán nấm hương kiếm được tiền, bà nội Khương nghe Khương Nhạc nói ăn trứng gà tốt cho sức khỏe, có dinh dưỡng, nên dứt khoát hạ quyết tâm mua thêm một ít, mỗi ngày đều có thể xào một món trứng.

Nhưng thịt thì hết rồi, giờ đi mua cũng không kịp, bà nội nghe Trương Bưu cứ nhắc mãi về nấm hương, đoán là anh ta thích món này, liền bảo Triệu Mỹ Liên đi hái một ít. Nấm hương trồng ở nhà họ cũng có ăn, nhưng đều chọn những cái hình dáng không đẹp, mà cũng không phải ngày nào cũng ăn, nếu ngày nào cũng ăn thì chưa kịp bán chắc đã bị ăn gần hết rồi. Hôm nay có khách quý, Triệu Mỹ Liên đặc biệt chọn những cây nấm mọc đẹp nhất.

Bên này, Trương Bưu lại nói thêm một mục đích khác của chuyến đi, anh hỏi Khương Nhạc xem còn nấm hương không, anh cũng muốn mua một ít.

Tất nhiên là có rồi, Khương Nhạc không ngờ đơn hàng lại tự tìm đến cửa, cậu reo hò ầm ĩ với hệ thống Qua Qua làm nó nhức cả đầu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Chắc là vẫn còn ạ. Anh Trương đã mở lời thì em nhất định phải xoay xở cho anh bằng được. Anh muốn lấy bao nhiêu?"

Trương Bưu thấy cậu không có vẻ gì là khó xử nên nói luôn: "Cho tôi khoảng một trăm cân đi."

Tay Khương Nhạc run lên một cái: "Nhiều thế cơ ạ?"

Trương Bưu gật đầu: "Không nhiều đâu, mấy anh em của tôi có tận mười mấy người, chia ra mỗi người cũng chưa đến mười cân."

Trước khi đi anh ta đã hỏi qua rồi, Trương Bưu vốn nổi tiếng trong hội anh em là người sành ăn, thứ gì anh ta khen nức nở thì chắc chắn là ngon. Những người khác chẳng mấy do dự đều bảo muốn lấy, dân lái xe tải thì không thiếu tiền, nhưng cũng không lấy quá nhiều, cứ năm cân mười cân một, thế nhưng cộng dồn lại thì con số cũng đáng kể.

"Cậu đừng khó xử nhé, nếu một trăm cân hơi nhiều thì ít hơn một chút cũng được." Trương Bưu rất biết điều.

Khương Nhạc khẽ hắng giọng, đơn hàng tự dẫn xác đến cửa sao cậu có thể từ chối? Cậu đáp ngay: "Không vấn đề gì ạ."

"Đã không vấn đề gì thì cho tôi hai trăm cân nữa được không?" Anh ba nãy giờ không lên tiếng là vì sợ Khương Nhạc không lo nổi, nhưng thấy cậu đồng ý một trăm cân sảng khoái như vậy, đoán là cậu có nguồn hàng ổn định nên cũng đặt cho mình luôn.

Khương Nhạc nghe mà choáng váng, hết một trăm cân lại đến hai trăm cân, cậu không ngờ nấm hương lại đắt hàng đến thế.

"Sao? Khó xử à?" Anh ba thấy cậu im lặng hồi lâu liền thấu hiểu nói: "Không sao đâu, nếu cậu thấy khó quá thì bớt đi một chút cũng được."

Khương Nhạc khẽ ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Không khó xử ạ."

Anh ba khẽ nhướng mày.

Khương Nhạc nói tiếp: "Đã bõ công kéo một trăm cân thì thêm hai trăm cân nữa cũng thế thôi, đến lúc đó em sẽ mang qua cho các anh cùng lúc."

Trương Bưu tính tình xởi lởi, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, anh ta chỉ biết là sắp có nấm ngon để ăn nên cười lớn vỗ vai Khương Nhạc: "Ha ha ha, sảng khoái lắm!"

Khương Nhạc hít vào một hơi lạnh, lặng lẽ xoa xoa bả vai mình, lực tay của anh Trương đúng là quá lớn.

Anh ba liếc nhìn Trương Bưu rồi cũng thu hồi suy nghĩ, anh chỉ quan tâm có hàng là được, còn hàng từ đâu ra thì không cần quản quá nhiều.

"Đúng rồi, chị dâu cậu bảo tôi tiện thể qua xem áo của cô ấy làm đến đâu rồi?" Anh ba hỏi.

"Làm xong rồi ạ, em đang định mai mang qua đây." Khương Nhạc đứng dậy, vào phòng lấy túi đựng quần áo ra: "Anh đến thật đúng lúc, đỡ cho em phải chạy một chuyến."

Anh ba cười nhận lấy túi đồ, chỉ liếc nhìn qua rồi để sang một bên, anh không hiểu về đồ phụ nữ nên nhìn cũng chẳng ra cái gì: "Hê, chị dâu cậu cứ trông ngóng mãi đấy, cậu tưởng hôm nay tôi đặc biệt chạy qua đây chỉ vì nấm hương thôi sao? Không chỉ vì nấm đâu nhé."

Khương Nhạc cười nói: "Anh về bảo chị dâu mặc thử xem, chỗ nào không vừa cứ bảo em sửa."

Anh ba gật đầu: "Được."

Đang nói chuyện thì Khương Hoan về tới, theo sau là Khương Quân Khánh và Khương Đức. Hai người đang c.h.ặ.t củi thì thấy Khương Hoan chạy đến, nghe nói có việc, Khương Quân Khánh lập tức buông d.a.o xuống đòi về nhà ngay. Khương Đức thấy vậy cũng chẳng còn tâm trí c.h.ặ.t củi, dứt khoát đi về cùng luôn.

Trương Bưu vừa thấy Quân Khánh liền cười bước tới vỗ vai anh, muốn nói chuyện riêng. Chẳng mấy chốc, cả hai đều nở nụ cười tươi rói, người nhà nhìn nhau là biết chuyện lái xe tải phần lớn là đã thành rồi. Ngoài sự xúc động, họ càng thêm biết ơn hai người bạn của Khương Nhạc.

Bà nội Khương tranh thủ lúc họ nói chuyện liền gọi Khương Hoan lại bảo: "Cháu ra vườn hái một quả dưa hấu vào đây."

Khương Hoan gật đầu. Dạo này cô hay theo em út đi "vỗ" dưa nên đã phân biệt được quả nào chín rồi. Sáng nay cô vừa xem qua, trong vườn có một quả chín tới, vốn định để dành mang cho chị cả, nhưng hôm nay tiếp khách quý nên đành hái trước vậy, chỗ chị cả không vội, dù sao trong vườn vẫn còn.

Nghĩ vậy, Khương Hoan rành rẽ tìm được quả dưa chín, đưa tay gõ gõ, nghe tiếng thấy ổn liền cẩn thận hái xuống, múc nước rửa sạch.

Bà nội và Triệu Mỹ Liên nhanh tay nhanh chân, loáng cái đã làm xong cơm tối, nằng nặc giữ anh ba và Trương Bưu lại ăn.

Hai người ban đầu từ chối, thời buổi này rất hiếm khi ai đó ở lại nhà người khác ăn cơm, thường cứ đến giờ cơm là tự giác rời đi. Nhà nào cũng khó khăn, mình ăn một miếng là người ta mất một miếng, nên ai nấy đều rất biết chừng mực. Anh ba và Trương Bưu đương nhiên thấy ngại, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của nhà họ Khương, nhìn là biết họ không hề khách sáo giả tạo, cuối cùng từ chối không được đành phải ở lại.

Trên bàn ăn chỉ là những món nông gia bình thường, nhưng nhờ nguyên liệu tươi ngon cộng với tay nghề của bà nội Khương, hai người vốn định ăn lấy lệ một chút, ai dè không cẩn thận đều ăn hơi quá.

Trương Bưu vô thức ăn hết hai cái màn thầu mới sực tỉnh. Với sức ăn của anh ta, hai cái màn thầu đương nhiên không no, nhưng anh ta chợt nhận ra đây không phải nhà mình nên vội buông đũa, bảo là mình đã no rồi. Anh ba cũng vậy.

Hai người ăn xong vẫn thấy ngại, không ngờ Khương Quân Khánh lại ôm ra một quả dưa hấu lớn. Trương Bưu và anh ba vốn từng trải nên đã từng ăn dưa hấu, nhưng cả hai đều ngạc nhiên vì không ngờ nhà họ Khương lại có dưa hấu.

Bà nội nhìn Quân Khánh bổ dưa, cười bảo: "Đều là nhà tự trồng cả, hai cháu đừng khách sáo."

Trương Bưu và anh ba nghe vậy đều kinh ngạc, không ngờ nhà họ Khương còn trồng cả dưa hấu, mà nhìn vẻ ngoài chắc là được chăm sóc rất kỹ, vỏ dưa rất mỏng, vừa chạm d.a.o vào đã nứt ra, họ thậm chí còn ngửi thấy hương thơm thanh mát của dưa hấu.

Hai người không kìm được nuốt nước miếng, chẳng thốt nổi lời từ chối. Dù họ cũng từng ăn dưa hấu nhưng không có nhiều cơ hội, vả lại những quả dưa họ từng ăn không có quả nào giống quả này, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm rồi. Khi đưa vào miệng, vị ngọt lịm thanh mát ngay lập tức chinh phục vị giác của họ, cả hai đều vô thức c.ắ.n một miếng lớn, cảm nhận dòng nước dưa ngọt lịm nổ tung trong khoang miệng.

Buổi tiếp đãi lần này thật sự khiến người ta vui vẻ, lúc anh ba và Trương Bưu rời đi, nụ cười trên mặt vẫn không dứt.

Lúc về muộn hơn dự kiến rất nhiều, trời đã tối mịt. Thị trấn cách đây không xa, hai người đàn ông cũng chẳng sợ gì, họ chào tạm biệt nhà họ Khương, dặn mọi người đừng tiễn nữa rồi đạp xe rời đi dưới ánh trăng.

Sau khi họ đi rồi, nhà họ Khương vẫn cảm thấy như đang mơ, Trương Bưu và anh ba đặt tận ba trăm cân nấm hương cơ đấy! Và điều đáng mừng hơn nữa là hậu nhật (ngày kia) Khương Quân Khánh sẽ theo Trương Bưu đi chuyến xe đầu tiên. Trương Bưu nói ngày kia đi trạm lương thực ở huyện lân cận chở lương thực, không xa lắm, tối đa hai ba ngày là về. Ngày mai Khương Quân Khánh phải lên tìm Trương Bưu một chuyến để cùng đến trạm thực phẩm, anh thuộc diện lao động thời vụ nên cần trạm thực phẩm mở giấy chứng nhận, việc này đơn giản vì Trương Bưu đã đ.á.n.h tiếng trước rồi, chỉ cần anh có mặt là xong.

"Út à, bạn con giỏi thật đấy, dễ dàng thế mà đã cho Quân Khánh đi lái xe tải rồi sao?" Triệu Mỹ Liên vẫn thấy hơi khó tin.

Khương Quân Khánh nói: "Còn phải học nhiều lắm mẹ ạ, không chỉ học lái mà còn phải học sửa xe nữa, có điều chuyện sửa xe không vội, phải nhanh ch.óng biết lái đã."

Lái xe tải không chỉ biết lái mà còn phải biết sửa, vì họ thường xuyên chạy liên tỉnh, nếu xe hỏng giữa đường mà vắng vẻ thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Bà nội Khương nói: "Dù sao đi nữa cũng là nhờ em út mà có cơ hội này. Cháu đừng có chủ quan, đến đó phải làm lụng nhiều vào, chăm chỉ học hỏi, người ta như Trương Bưu là thật lòng muốn dìu dắt cháu, đừng phụ lòng tốt của người ta."

Khương Quân Khánh đương nhiên gật đầu, anh hiểu rõ hơn ai hết đây là cơ hội hiếm có đến nhường nào, chắc chắn phải đối đãi nghiêm túc.

Bà nội lại sắp xếp: "Nấm hương bà thấy có một lứa sắp chín rồi, chắc là đủ cho hai người họ lấy, Út xem bao giờ thì mình mang qua cho người ta?"

Khương Nhạc thấy việc này không vội: "Đợi chín rồi hái mang đi sau ạ, không cần gấp, phải để nó lớn thêm chút nữa."

Bà nội rất tán thành: "Phải, phải để nó đẹp một chút, người ta muốn lấy cũng vì lần trước mình bán hàng tốt. Lần này nếu hàng kém, dù người ta không nói ra nhưng trong lòng ít nhiều cũng khó chịu, ảnh hưởng đến tình cảm. Lần này cũng phải chọn loại tốt nhất mang đi." Loại không tốt thực ra chỉ là mã ngoài không đẹp, ăn vẫn thế, nhưng dù vậy cũng không được đưa cho người ta, nhà mình cũng thích ăn nên cứ để lại nhà ăn vậy.

Sau khi sắp xếp xong hai việc quan trọng nhất, thời gian cũng không còn sớm, họ dọn dẹp rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Khương Nhạc chỉnh đốn lại số vải anh ba đưa, đúng vậy, lần này anh ba tới còn mang theo vải, cậu lại nhận thêm đơn may đồ cho anh ba. Anh ba vẫn hào phóng như mọi khi, một lần trả luôn tiền công cho đơn của vợ và đơn của mình, tổng cộng hai mươi đồng. Chuyện này chẳng có gì phải từ chối nên Khương Nhạc thu hết, ngoài mặt giữ kẽ nhưng trong lòng vui sướng vô cùng, túi tiền nhỏ của cậu cuối cùng cũng phồng lên được một ít.

Cất kỹ hai mươi đồng và số vải, Khương Nhạc có chút do dự, lúc này trời đã muộn, thực ra cũng chỉ tầm tám chín giờ tối, theo tiêu chuẩn hiện đại thì chẳng muộn chút nào. Nhưng ở cái thời đại không có hoạt động giải trí, mọi người lại vì tiết kiệm điện nên trời vừa tối mịt là đi ngủ ngay, thì thời điểm này lại tính là khá muộn. Hôm nay cậu không ngoài dự kiến lại ra mồ hôi, dạo này đã quen với việc tắm mỗi ngày, tối nay mà không tắm thì cậu bứt rứt không chịu nổi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.