[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 159

Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:42

Về đến nhà, mẹ Triệu Mỹ Liên nói đã khâu xong đôi bao tay ống (xăng-tay), bảo cậu lắp vào xe đạp thử xem, nếu không vừa thì còn sửa lại.

Khương Lạc gật đầu đồng ý. Mẹ lấy đôi bao tay ra, lúc làm bà cũng đã tính toán kỹ, không phải là một cái ống thẳng đuột mà có một đoạn bẻ cong nhẹ theo dáng tay nắm, như vậy vừa dễ đút tay vào lại vừa giữ ấm tốt hơn.

Một đầu là lỗ để xỏ tay, đầu kia có hai sợi dây thừng để buộc cố định vào tay lái xe đạp. Vì Khương Lạc thường xuyên đi chiếc xe này nên mẹ chọn loại vải màu đen tối giản, tận dụng từ quần áo cũ, nhìn khá tông xuyệt tông với màu xe.

Bà Mỹ Liên thành thục buộc bao tay vào xe rồi giục Khương Lạc thử xem có ấm không.

Khương Lạc hớn hở đút tay vào, nắm lấy ghi đông, đạp xe sang nhà Du Hòa Trung. Tiện thể thử xem bao tay dùng thế nào, có bị gió lùa không. Thực tế chứng minh mẹ cậu khâu rất kín, suốt dọc đường sang nhà Hòa Trung, đôi bàn tay nằm trong bao ống vẫn ấm sực.

Khương Lạc cười tươi rói dừng xe, gõ cửa nhà Du Hòa Trung. Một lát sau Hòa Trung ra mở cửa, cậu đang xắn tay áo, có vẻ như đang bận việc gì đó.

Khương Lạc theo cậu vào nhà: "Cậu bận gì thế?" Nói rồi, Khương Lạc đưa tay sờ thử cánh tay đang để trần của Hòa Trung, cũng may, không bị lạnh.

"Tôi mua cái lò sưởi, người ta vừa chở đến, đang lắp ống khói." Hòa Trung nói.

Khương Lạc nhìn xuống sàn, quả nhiên thấy mấy đoạn ống khói bằng sắt đang nằm đó. Mùa đông lạnh lẽo thế này đúng là cần một cái lò, nhưng lò sưởi bằng sắt có quy trình chế tạo riêng, giá thành đắt đỏ, trong làng hiếm có hộ nào dùng đến.

Ở vùng nông thôn thời hiện đại Khương Lạc từng sống cũng dùng lò, nhưng là lò đốt than đá. Thời này lấy đâu ra than mà đốt hàng ngày? Vì vậy đây là loại lò đốt củi.

Du Hòa Trung định lắp lò ở gian chính, ngay sát phòng ngủ của mình. Như vậy khi từ phòng ra gian chính có lò sưởi sẽ không bị quá lạnh.

"Sau này có thể ngồi cạnh lò mà đọc sách." Hòa Trung vừa hí húi lắp vừa nói.

Khương Lạc phụ một tay, nghe vậy liền chớp chớp mắt nhìn Hòa Trung. Cậu bạn đang cúi đầu nghiêm túc lắp từng đoạn ống khói. Ống khói bằng sắt gồm nhiều đoạn nối nhau, phần đầu nối hơi nhỏ hơn một chút để l.ồ.ng vào đoạn kia. Tuy nhiên để tránh rò rỉ khói, phần đầu nối này cũng không được quá nhỏ, nếu lỏng lẻo sẽ không kín. Lắp cái này khá vất vả, phải dùng đến sức bình sinh.

Khương Lạc đưa tay giữ c.h.ặ.t một đầu để Hòa Trung dễ bề dùng sức. Cuối cùng ống khói cũng lắp xong, một đầu nối vào lối thoát khói của lò, đầu kia luồn qua lỗ đục sẵn trên tường.

Khương Lạc thở phào một cái, rõ ràng cậu chẳng làm gì nặng nhưng cũng thấy mệt lây. Hòa Trung đi múc nước cho cả hai rửa tay.

Rửa tay xong cũng chưa nghỉ ngơi ngay, Hòa Trung loay hoay nhóm lửa để thử xem khói có thoát tốt không. Khương Lạc xung phong chạy ra ngoài sân đứng nhìn xem ống khói có bị tắc không. Cậu nhìn chằm chằm một lúc, thấy một luồng khói đậm đặc cuộn ra thì yên tâm chạy vào nhà: "Ổn rồi, khói thoát rất mạnh."

Hòa Trung gật đầu, lửa đã nhóm rồi nên cậu dùng cái ấm sắt đi kèm đặt lên trên để đun nước. Cái ấm này trông như một ấm trà cỡ đại bằng sắt, đặt vừa khít trên miệng lò.

Cái lò này không chỉ để sưởi ấm mà còn có nhiều công dụng khác: đun nước, nấu cơm đều được, giữa lò còn có ngăn kéo để nướng đồ ăn. Có người thích phòng ngủ ấm áp sẽ đặt lò ngay trong phòng, nhưng lò còn dùng để nấu nướng, Hòa Trung biết Khương Lạc không thích mùi dầu mỡ ám trong phòng nên cậu đặt ở gian chính.

Trong phòng Hòa Trung đã có khang (giường lò), không lo ngủ bị lạnh. Mọi năm cậu chẳng mấy khi đốt khang, vì đã quen chịu lạnh. Nhưng năm nay thì khác, năm nay có Khương Lạc, cậu sợ Khương Lạc ở đây không thoải mái, nên ngay hôm Khương Lạc đồng ý sang ở cùng, cậu đã đi đặt mua cái lò này ngay. Cậu rất mong đợi mùa đông năm nay, đây là lần đầu tiên cậu mong mùa đông đến thế.

Khương Lạc không biết tâm tư của cậu bạn. Thấy lò ở gian chính cháy rực, cậu tranh thủ đi tắm. Hòa Trung đặt lò ở đây còn có cái lợi khác: phòng tắm cũng nằm sát gian chính, gian chính ấm thì phòng tắm cũng đỡ lạnh hơn hẳn.

Khương Lạc tắm xong bước ra, cuối cùng cũng không bị không khí lạnh tàn phá nữa. Cậu lập tức chạy lại cạnh lò sưởi, thở phào: "Ấm quá đi mất."

Hòa Trung đốt lửa rất vượng, thấy Khương Lạc ra liền bảo: "Anh ơi, mau lại đây ngồi này."

Khương Lạc ngồi xuống cạnh lò. Hòa Trung cũng dời bàn học sang đây để hai người có thể vừa đọc sách vừa sưởi lửa. Khương Lạc nghe nói lò này nướng được đồ ăn, liền nảy ra ý định: "Hòa Trung, trong nhà có khoai lang không?"

"Có, anh chờ chút, tôi đi lấy." Thấy Khương Lạc muốn ăn, Hòa Trung lập tức đi lấy khoai ngay.

Khương Lạc vây quanh cái lò, đưa tay sưởi nắng. Những giọt nước từ mái tóc ướt sũng nhỏ xuống mặt lò nóng bỏng, phát ra tiếng "xèo xèo" nghe rất vui tai. Cậu cố tình cúi đầu để nước nhỏ xuống mặt lò chơi. Vì ngồi gần lại thêm lửa to, chỉ một lát sau hai má cậu đã bị hơi nóng hun cho đỏ hồng như trái táo.

Hòa Trung mang khoai lang đã rửa sạch ra, cậu chọn những củ nhỏ xinh, cỡ bằng bàn tay và chỉ to bằng nửa lòng bàn tay.

"Hì hì, ăn khoai nướng thôi." Khương Lạc xoa xoa tay, khoai còn chưa nướng mà đã bắt đầu thèm thuồng.

Hòa Trung mỉm cười: "Anh đừng vội, để tôi đặt cạnh lửa nướng cho, nướng bằng lửa trực tiếp thế này mới ngon mà lại nhanh chín."

Khương Lạc không có ý kiến gì. Hòa Trung bảo cậu xích ra một chút, rồi dùng kẹp sắt gắp khoai lang, nhấc ấm nước ra, nhanh tay xếp khoai quanh vành trong của lò. Vành trong của lò là một hình trụ rỗng, nhìn từ trên xuống như một vòng xuyến, phần thành lò khá rộng, đặt khoai lên rất chắc chắn. Sợ khoai bị cháy khét, cậu đặt ở mép ngoài một chút. Cứ thế cậu xếp được bảy tám củ.

Khương Lạc lén nuốt nước miếng, hỏi: "Khoai nướng bao lâu thì chín nhỉ?"

Hòa Trung cũng không rõ: "Cứ nướng một lúc rồi xem sao."

Khương Lạc gật đầu, đưa tay sờ tóc thấy đã khô được một nửa, nhiệt độ cái lò này cao thật.

"Đọc sách thôi." Khương Lạc vươn vai một cái, rồi hừ hừ nằm bò ra bàn, thỉnh thoảng cậu vẫn hơi... lười học.

"Anh ơi, mệt thì để mai xem cũng được." Hòa Trung xót anh mình.

Nhưng Khương Lạc bật dậy ngay tắp lự: "Không được!" Cậu nhìn Hòa Trung với ánh mắt "lên án": "Cậu không được để tôi buông thả thế, học hành là chuyện vô cùng quan trọng đấy."

Hòa Trung nghiêm túc gật đầu, rồi gõ gõ xuống bàn, nghiêm nghị nói: "Anh, mau đọc sách đi."

Khương Lạc: "..." Trông dữ thật đấy.

Cậu thầm lẩm bẩm trong lòng nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn học bài. Thực ra chỉ có lúc mới bắt đầu là hơi khó chịu, vào guồng rồi thì thấy cũng ổn. Hòa Trung cũng ngồi đọc sách cùng. Chừng vài chục phút sau, cậu mở nắp lò gắp một củ khoai ra, lấy tay chọc thử thấy hơi cứng nên lại bỏ vào. Suốt lúc đó Khương Lạc không hề ngước mắt lên, học rất chăm chú.

Hòa Trung thấy ngồi cạnh lò nóng quá nên chuyển sang ngồi đối diện Khương Lạc. Lúc này cậu hiếm khi không cầm sách ngay mà cứ thế dán mắt vào Khương Lạc. Rõ ràng lúc nãy còn kêu không muốn học, giờ lại chăm chú thế kia. Hòa Trung nhìn Khương Lạc, chẳng hiểu sao nhìn mãi không thấy chán. Đêm nay, cậu bạn họ Du lần đầu tiên chẳng vào chữ nào.

Khoai lang cuối cùng cũng chín, lớp vỏ nướng khô cong. Hòa Trung để nguội một lát rồi bẻ đôi củ khoai ra, mùi thơm nồng nàn lập tức xộc vào mũi Khương Lạc. Cái mũi cậu khẽ động đậy, vừa quay đầu lại đã thấy Hòa Trung đưa nửa củ khoai được bọc giấy ra trước mặt. Đó là loại khoai lang ruột vàng, nướng đến mức tứa cả mật, nhìn thôi đã thấy thèm chảy nước miếng.

Khương Lạc nhận lấy, nóng lòng c.ắ.n một miếng thật to.

Hòa Trung định nhắc là khoai còn nóng lắm: "..." Nhìn Khương Lạc vừa hít hà vì nóng vừa không nỡ nhả ra, Hòa Trung càng khẳng định, Khương Lạc thực sự không có sức kháng cự trước đồ ăn ngon.

"Ưm... ngọt thật đấy." Khương Lạc nheo mắt lại như một chú mèo vừa được ăn no nê, không quên rủ rê: "Cậu cũng ăn đi, ngon lắm."

Thực ra Hòa Trung không mấy mặn mà với khoai lang, vì trước đây cậu phải ăn khoai trừ bữa quá nhiều đến mức phát ngán. Thế nhưng cậu vẫn bẻ một củ, c.ắ.n một miếng, hình như vị của nó cũng không đến nỗi khó nuốt như cậu vẫn tưởng.

Dạo gần đây Khương Lạc khá bận, chủ yếu là lo chuyện của Trịnh Đông. Hỏi ra mới biết Hòa Trung cũng bận không kém, bác Trương Vạn Hưng hỏi cậu có muốn sang làng khác sửa máy cày không.

Hòa Trung đồng ý: "Bí thư bảo là có tiền công."

"Ha ha, thế nếu không có tiền thì sao?" Khương Lạc cười hỏi.

Hòa Trung đáp: "Không có tiền thì tôi không đi."

"Nói hay lắm, chúng ta không làm lao động miễn phí." Khương Lạc thấy "đứa nhỏ" nhà mình nghĩ vậy là rất tốt, ít nhất sẽ không bị ai bắt nạt. Đừng ai nói là người không nên ích kỷ, Hòa Trung một mình bươn chải đã vất vả rồi, bỏ công sức làm không công cho người ta rồi lỡ dở việc của mình thì thật vô lý. Khương Lạc chỉ sợ có kẻ thấy Hòa Trung nhỏ tuổi mà dùng đạo đức giả để chèn ép cậu, nghe cậu nói thế cậu mới yên tâm.

Cậu vừa gặm khoai vừa gật đầu đầy tán thưởng nhìn Hòa Trung.

"Cho ai cũng không làm à? Nhưng tôi muốn làm cho anh, làm gì cho anh tôi cũng thấy vui." Hòa Trung nói lời thật lòng.

Khương Lạc đùa: "Thế thì hỏng rồi, sau này tôi mà bắt nạt cậu thì đừng có mà khóc nhé."

Hòa Trung không nói gì, nhưng thầm nghĩ trong lòng: "Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu."

Chương 88

Thực tế là, dù các làng khác có muốn dựa vào việc Hòa Trung nhỏ tuổi để sai bảo miễn phí, thì vẫn còn bác Trương Vạn Hưng đứng ra che chắn. Bác là người đầu tiên không đồng ý. Đùa à, định không trả tiền mà muốn người ta sửa máy cày cho không, mặt mũi để đâu? Cùng lắm là không sửa nữa, dù sao người sốt ruột cũng không phải phía họ.

Những người kia thấy có Trương Vạn Hưng chống lưng, biết không thể chiếm lợi lộc gì, đành phải nói lời ngon ngọt, cuối cùng vẫn phải chi tiền theo đúng quy định.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.