[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 171
Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:44
Đã mua đồ chơi thì dĩ nhiên không thể chỉ mua một cái, không thể để bé Đậu ngồi nhìn cu Bì chơi được, dù cu Bì chẳng bao giờ nỡ để em gái phải nhìn không. Thế là Khương Nhạc dứt khoát mua luôn hai cái.
Rời khỏi cửa hàng cung ứng, cậu ghé trạm thực phẩm mua hai con gà đã làm thịt sẵn, nhưng gà mới chỉ g.i.ế.c mổ chứ chưa xử lý kỹ, về nhà vẫn phải nhổ lông lại lần nữa.
Vừa về đến nhà, Khương Nhạc lấy hai con ếch sắt ra đưa cho hai đứa nhỏ. Đúng là món đồ chơi kinh điển của tuổi thơ, Bì Bì và Đậu Đậu vừa nhìn thấy con ếch sắt là mắt dính c.h.ặ.t vào không rời. Ở cái thời đại vật chất thiếu thốn này, người ta lo ăn no cái bụng còn chẳng xong, dĩ nhiên chẳng mấy ai chú trọng đến hoạt động giải trí, đồ chơi cho trẻ con lại càng hiếm hoi. Thế nên vừa thấy món đồ mới lạ này, hai đứa trẻ chơi đến mê mẩn.
Khương Nhạc cùng người nhà xử lý gà cho sạch. Bà nội Khương còn thắc mắc: "Út ơi, sao tự nhiên mua hẳn hai con gà thế? Định làm món gì thì bảo bà một tiếng."
Khương Nhạc hì hì cười: "Cháu định làm món gà rán, mọi người cứ đợi thưởng thức thôi, để cháu tự tay làm. Bên nhà Hòa Trung có sẵn chảo dầu vừa chiên bánh rau rán xong, cháu sang bên đó làm cho tiện."
Bà nội nghe đến món "gà rán" thì thấy lạ tai lắm, chưa nghe bao giờ. Hồi xưa lúc còn khá giả, ngày Tết người ta hay c.h.ặ.t gà ra từng miếng, đem rán qua dầu rồi mới bỏ vào nồi hấp, vị thơm ngon đến nức mũi. Nhưng chắc món của cháu Út không phải thế. Nghe cháu nói vậy, bà cũng không hỏi thêm, chỉ đun nước nóng để chần qua cho dễ nhổ lông.
Sau đó Khương Đức đảm nhiệm việc mổ gà, mấy việc này toàn ông làm vì Khương Nhạc hơi nhát tay. Xử lý xong xuôi, Khương Nhạc xách gà sang nhà Du Hòa Trung. Trước khi đi, cậu ngoái đầu nhìn cu Bì và bé Đậu một cái. Chà, hai đứa nhỏ đang chơi hăng hái quá, chẳng thèm để ý đến ông cậu Út này lấy một giây.
Khương Nhạc: Tình yêu rồi cũng phai nhạt phải không?
Hệ thống Qua Qua: 【Tình yêu không phai nhạt, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác thôi.】 Cụ thể là từ ông cậu chuyển sang con ếch sắt rồi.
Khương Nhạc: 【Qua Qua, mày đúng là "xe cơ giới" (机车 - ý nói lôi thôi/khó tính).】
Qua Qua ngơ ngác: 【"Xe cơ giới" là ý gì? Bản hệ thống không phải loại máy móc cấp thấp đó nhé!】
Khương Nhạc thầm nghĩ: Xem ra Qua Qua vẫn chưa nắm bắt hết các loại ngôn ngữ lóng của con người rồi, hừ hừ.
Cậu nở nụ cười bí hiểm đi sang nhà Du Hòa Trung. Cánh cổng vừa mở ra, Du Hòa Trung thấy cậu liền nở nụ cười rạng rỡ: "Anh, em cứ tưởng anh không sang nữa."
Chà, Hòa Trung dạo này cũng quấn người gớm. Khương Nhạc nhếch môi cười: "Thì anh sang đây rồi còn gì, thôi đừng đứng cửa nữa, lạnh lắm, vào nhà đi."
Du Hòa Trung thuận tay đỡ lấy đồ trên tay Khương Nhạc. Túi đồ không nhìn xuyên qua được nên anh hỏi: "Anh ơi, em xem được không?"
"Có gì mà không xem được, em xem đi."
Du Hòa Trung mở túi ra, thấy hai con gà đã làm sạch, anh nhìn Khương Nhạc: "Anh muốn ăn thịt gà à? Thế anh muốn ăn kiểu gì?"
Trong phòng khách có lò sưởi nên ấm sực. Khương Nhạc cởi áo bông, xắn tay áo lên, nghe vậy liền chọc vào người Du Hòa Trung một cái: "Thế rốt cuộc ai là anh, ai là em hả?"
Người ta toàn làm anh chăm sóc em, sao đến lượt Du Hòa Trung thì ngược lại, lúc nào cũng muốn chăm lo cho cậu là thế nào.
Du Hòa Trung cười: "Hôm nay anh muốn tự tay vào bếp à?"
Khương Nhạc gật đầu, ra dáng làm anh: "Để anh làm, em đứng cạnh phụ bếp là được."
Du Hòa Trung gật đầu lia lịa, Khương Nhạc nói gì anh cũng nghe.
Gà đã làm sạch nên đỡ được khối việc. Khương Nhạc sợ rán nguyên con sẽ không chín đều bên trong nên dứt khoát c.h.ặ.t đùi và cánh riêng ra, phần thịt lườn thì lọc làm gà fillet (gà miếng), xương xẩu cũng không bỏ phí, để dành làm bộ xương gà chiên giòn.
Hai người dùng sống d.a.o vỗ nhẹ lên miếng thịt cho mềm và dễ thấm vị, sau đó mới bắt đầu tẩm ướp. Đợi đủ thời gian, từng miếng gà được nhúng qua lớp trứng gà và bột mì. Khởi chảo đốt lửa thôi!
Lúc này Du Hòa Trung mới biết Khương Nhạc định làm gà rán. Anh chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn cậu chằm chằm. Khương Nhạc chẳng hay biết gì, cậu đang mải canh nhiệt độ dầu, nếu dầu không chuẩn thì dễ hỏng bét cả mẻ, nên cậu đang "dàn trận đón quân thù" cực kỳ nghiêm túc.
Cậu còn định tìm viện trợ: 【Qua Qua, xem hộ tao nhiệt độ dầu đạt chưa?】
Qua Qua vẫn còn dỗi chuyện lúc nãy: 【Không xem! Ai bảo dám chê bản hệ thống là máy móc cấp thấp!】
Khương Nhạc: 【... Tao sai rồi.】
Qua Qua đúng là đồ không có tiền đồ, lập tức tha thứ ngay: 【Thôi được rồi, nể tình cậu đã xin lỗi, để ta xem cho!】
Khương Nhạc phải cố lắm mới không phì cười.
Nhờ sự giúp sức của Qua Qua, Khương Nhạc căn nhiệt độ dầu cực chuẩn. Miếng gà vừa thả vào chảo là sủi bọt lăn tăn, chiên đến khi vàng ươm, giòn rụm. Khương Nhạc vội vã vớt ra, giao cho Du Hòa Trung nhanh tay rắc gia vị lên, còn mình thì tiếp tục mẻ tiếp theo.
Sau một hồi bận rộn, hai con gà cuối cùng cũng rán xong. Khương Nhạc lau mồ hôi, thở phào một cái, cậu chẳng buồn ngửi mùi trên người mình nữa, chắc chắn là nồng nặc mùi dầu mỡ rồi. Nhưng niềm vui khi làm ra món gà rán thành công thật khó diễn tả bằng lời. Cậu cầm một cái đùi gà, hối thúc Du Hòa Trung nếm thử.
Du Hòa Trung rũ mắt, nhận lấy miếng đùi gà c.ắ.n một miếng. Đôi mắt anh sáng rực lên như có những vì sao lấp lánh bên trong: "Anh, ngon tuyệt vời."
Khương Nhạc đắc ý với Qua Qua: 【Thấy chưa, tay nghề của tao đấy, Hòa Trung ăn mà mắt sáng như sao sa kìa.】
Qua Qua nói thẳng tuột: 【Cậu tin không, giờ cậu bốc nắm đất cho anh ta ăn, mắt anh ta cũng sáng như thế thôi.】
Khương Nhạc chột dạ: 【Không tin nhé!】
"Anh ơi, món này là anh đặc biệt làm cho em à?" Du Hòa Trung vẫn nhớ chuyện mình nói dối không thích ăn bánh rau vì ngán, thực ra là vì thèm thịt, thế là Khương Nhạc liền làm món gà rán này ngay.
Thực tình mà nói, dù Khương Nhạc ngày thường khá dẻo miệng nhưng cậu không giỏi bày tỏ cảm xúc thật lòng cho lắm. Càng vào không khí nghiêm túc, cậu càng thấy ngượng ngùng. Thế là cậu bắt đầu có những động tác thừa thãi, hết gãi tai lại gãi má, đúng nghĩa là "vò đầu bứt tai". Khi con người ta lúng túng, quả nhiên trông sẽ cực kỳ bận rộn.
Qua Qua nhìn bộ dạng đó của cậu thì cười đến phát điên.
Khương Nhạc bảo nó im miệng, rồi trước ánh mắt mong chờ của Du Hòa Trung, cậu lúng túng quay đi, giả bộ như đang bận rộn lắm: "Dào ôi, ăn đi cho nóng, hỏi lắm thế."
Du Hòa Trung lí nhí: "Thì em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà." Anh bổ sung thêm: "Anh không nói cũng không sao."
Anh luôn vô thức thích quan sát từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống để xác nhận vị trí của mình trong lòng Khương Nhạc. Nhưng anh cũng biết, làm thế rất dễ khiến người ta thấy phiền phức. Vì vậy, anh nhất định phải kiềm chế lại.
Khương Nhạc: "..."
Cậu chịu thua rồi, liếc Du Hòa Trung một cái: "Thì làm cho em đấy, được chưa hả?"
Du Hòa Trung bị liếc, nhưng tim lại đập nhanh vô cùng, anh thấy chắc chắn là do mình quá vui sướng. Nhưng anh cũng biết chừng biết mực, thấy Khương Nhạc có vẻ ngượng rồi liền lảng sang chuyện khác. Khương Nhạc thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, hồi trước xem sách thấy tả Du Hòa Trung là người ít nói, mới quen thấy cũng đúng, giờ thì... hừ hừ, l.ừ.a đ.ả.o, toàn là l.ừ.a đ.ả.o thôi. Du Hòa Trung ơi, anh bị "vỡ hình tượng" rồi anh biết không hả!
Làm gà rán xong dĩ nhiên không thể hưởng thụ một mình, Khương Nhạc lại xách rổ về nhà, vẫn là Du Hòa Trung đạp xe chở cậu.
Bì Bì và Đậu Đậu vẫn đang say sưa với hai con ếch sắt, đang thi xem ếch của ai nhảy nhanh hơn. Thấy Khương Nhạc về, mọi khi hai đứa toàn lao ra ôm lấy, lần này chỉ ngẩng đầu lên gọi "cậu Út" một tiếng cho có lệ rồi lại cúi xuống chơi tiếp.
Khương Nhạc: "..." Đúng là tình yêu đã chuyển dời rồi.
Nhưng hôm nay cậu có "tuyệt chiêu". Khương Nhạc mỉm cười, thử hỏi đứa trẻ nào từ chối được món gà rán chứ? Thế là cậu cố tình mở tấm vải che rổ ra, để mùi thơm nức mũi lan tỏa. Hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi, ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, con ếch sắt trên tay bỗng chốc mất đi sức hút.
Đậu Đậu chạy lon ton tới, nhìn Khương Nhạc bằng ánh mắt thèm thuồng: "Cậu Út ơi cậu Út, mùi gì mà thơm thế ạ?"
Cu Bì cũng chạy theo sau em gái. Khương Nhạc cười bảo: "Mùi gà rán đấy."
Đậu Đậu nuốt nước miếng ực một cái, hỏi: "Gà rán vị thế nào ạ?"
Khương Nhạc chọc vào người Du Hòa Trung: "Lúc nãy anh ăn rồi đấy, tả cho các cháu nghe đi."
Thế là hai cặp mắt tròn xoe cùng nhìn chằm chằm vào Du Hòa Trung. Anh chàng lại bắt đầu vụng về, nặn ra được mấy chữ: "Giòn giòn, thơm lắm."
Thực sự lời mô tả này chẳng đạt chuẩn chút nào, chẳng gợi lên được chút hình dung gì cả. Nhưng hai đứa nhỏ chỉ cần ngửi mùi thôi đã thèm rỏ dãi rồi, cần gì mô tả nữa, chúng đồng thanh nuốt nước miếng, nhìn Khương Nhạc đầy mong đợi. Hai đôi mắt to tròn viết rõ hai chữ: Muốn ăn!
Khương Nhạc nổi hứng trêu đùa, cố tình nói: "Hai đứa đang bận chơi đồ chơi mà? Thôi không sao, cứ chơi tiếp đi, việc ăn gà rán cứ để người lớn không thích chơi đồ chơi lo cho."
Hai đứa nhỏ nghe xong cứ ngỡ trời sập. Đồ chơi tuy vui thật đấy, nhưng nó nằm đó có chạy mất đâu, còn gà rán thì khác, món thơm thế này chắc chắn sẽ bị người lớn ăn sạch bách mất. Cu Bì đứng hình, chẳng biết làm sao. May mà Đậu Đậu nhanh trí, lập tức "phản bội" con ếch sắt ngay tắp lự: "Cậu Út ơi, con chẳng thích chơi đồ chơi tí nào đâu! Với cả bố mẹ bảo phải ăn uống đầy đủ mới ch.óng lớn được ạ."
Cu Bì cũng gật đầu lia lịa theo em. Cả hai cùng nhìn chằm chằm vào rổ gà rán vàng ươm, giòn rụm. Miếng gà tẩm bột rán vàng, béo ngậy, đến người đời sau còn chẳng cưỡng lại được, huống chi là người ở thời đại này.
Khương Nhạc không trêu hai đứa nữa, cậu sợ trêu nữa là chúng khóc thật mất. Cậu xoa đầu mỗi đứa một cái: "Được rồi, vào nhà ăn thôi."
Hai đứa nhỏ reo hò ầm ĩ, tay vẫn khư khư con ếch sắt nhưng chân thì chạy quanh Khương Nhạc. Du Hòa Trung định chen vào đứng gần Khương Nhạc hơn một chút, kết quả bị cu Bì nghịch ngợm chen phắt ra một bên.
Du Hòa Trung: "..."
Hai con gà rán chia ra cũng chẳng được bao nhiêu, cả nhà cùng nếm thử mỗi người một ít. Vừa c.ắ.n một miếng, mắt ai nấy đều sáng rực. Chẳng biết làm kiểu gì mà lớp vỏ ngoài giòn tan, thịt bên trong lại mềm ngọt đến thế.
