[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 234
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:16
Vấn đề mấu chốt hiện giờ là phải đi mua máy móc, nhưng tiền trong tay lại có chút eo hẹp. Chẳng còn cách nào khác, anh còn phải tính đến tiền công cho nhân viên sau này, tiền vải vóc và đủ thứ chi phí khác, nên thôi thì cứ tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.
Thế nhưng anh đã đi xem mấy chỗ, giá cả đều rất chát. Khương Nhạc mặt dày thương lượng mãi cũng chỉ giảm được chút ít.
Số tiền này anh vẫn có thể bỏ ra được, nhưng bỏ ra xong thì trong tay chẳng còn lại bao nhiêu, như thế chắc chắn không ổn.
Khương Nhạc sầu thối ruột, đây là đã cộng cả tiền của Du Hòa Trung vào rồi đấy, chứ nếu chỉ dựa vào mỗi tiền của anh thì mua máy thôi cũng chẳng đủ.
Hay là mua ít đi một chút? Nhưng không thể ít hơn được nữa, ít quá thì quy mô lại nhỏ quá rồi.
"Á á á!" Khương Nhạc vò đầu bứt tai, lăn lộn trên giường phát điên.
"Anh ơi?" Một giọng nói vang lên. Khương Nhạc giật b.ắ.n mình, lập tức ngồi bật dậy, liền thấy Du Hòa Trung đang đứng ở cửa phòng, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn mình.
Tính từ lần gặp trước đến giờ, cảm giác như đã lâu lắm rồi. Mắt Khương Nhạc sáng bừng lên, định bước xuống giường.
Nào ngờ Du Hòa Trung sải bước tới, đỡ lấy m.ô.n.g anh, bế bổng anh lên. Khương Nhạc buộc lòng phải vòng hai chân ôm c.h.ặ.t lấy thắt lưng cậu, ngón chân khẽ co quắp lại.
"Anh ơi, em nhớ anh đến c.h.ế.t mất." Du Hòa Trung thở dài, tham lam hít hà mùi hương mà cậu hằng nhung nhớ.
Khương Nhạc đỏ mặt, vỗ vỗ vào vai cậu: "Cậu thả tôi xuống."
Du Hòa Trung giờ gan to bằng trời rồi, đáp: "Không thả."
Khương Nhạc đành mặc kệ cậu, chuyển chủ đề: "Sao cậu lại đột nhiên về thế? Đừng bảo là trốn về đấy nhé?"
Du Hòa Trung nói: "Đúng thế, em nhớ anh quá nên trốn về đấy."
Khương Nhạc hứ một tiếng: "Cậu không sợ cụ Đàm giận à?"
Du Hòa Trung nhún vai bất lực: "Giận thì chịu thôi."
Khương Nhạc chọc chọc vào gương mặt điển trai của cậu: "Xì, lừa người, cỡ cậu mà đòi lừa tôi."
Du Hòa Trung bật cười.
"Đúng rồi, sao cậu vào được đây, tôi không đóng cửa à?" Nhớ lại hành động điên khùng của mình lúc nãy, Khương Nhạc xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào luôn cái hố dưới đất.
Du Hòa Trung: "Vâng, mải nghĩ gì mà đến cửa cũng quên đóng."
Khương Nhạc hơi đỏ mặt. Du Hòa Trung cảm giác ngày càng trưởng thành hơn rồi nha. Anh nói: "Thế cậu đóng cửa lại chưa?"
Du Hòa Trung đáp: "Yên tâm, đóng rồi."
"Cậu mau thả tôi xuống đi, không thấy mệt à?" Khương Nhạc lại vỗ vỗ cậu, dù sao anh cũng nặng cả trăm cân (50kg) chứ bộ.
Du Hòa Trung: "Chẳng mệt tí nào." Cậu chỉ cảm thấy rất mãn nguyện, trái tim trống rỗng bấy lâu đã được lấp đầy.
Khương Nhạc chẳng làm gì được cậu, đành để tùy ý.
"Vẫn chưa nói cho em biết, lúc nãy anh mải nghĩ gì thế?" Những động tác thân mật của Du Hòa Trung chẳng lúc nào ngừng, lúc này cậu lại dùng ch.óp mũi chạm chạm vào ch.óp mũi Khương Nhạc.
Khương Nhạc thở dài: "Máy móc xưởng may đắt quá!"
Anh phẫn uất nói: "Tôi mua không nổi!"
Du Hòa Trung bật cười thành tiếng. Khương Nhạc giận dữ lườm cậu: "Cậu còn cười! Cười trên nỗi đau của người khác đấy à?"
Du Hòa Trung lắc đầu: "Không phải." Chỉ là nhìn bộ dạng của Khương Nhạc, cậu thấy buồn cười thôi.
Để lấy lại hình tượng, cậu nói: "Hay là anh đến mấy xưởng may lớn xem có máy nào đào thải ra không."
Khương Nhạc nhíu mày: "Đồ thải á? Cho dù còn dùng được thì hiệu suất cũng thấp lắm phải không?"
Du Hòa Trung: "Anh quên rồi à, còn có em mà, em sửa cho anh."
Khương Nhạc: "!!!"
"Đúng là đầu óc cậu nhanh nhạy thật đấy!" Khương Nhạc vui mừng khôn xiết, ôm lấy đầu Du Hòa Trung hôn chụt một cái: "Ha ha ha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?"
Bên cạnh anh chẳng phải đang có một vị thiên tài đại nhân sao!
Hì hì, đây còn là bạn trai anh nữa chứ. Khương Nhạc sướng rơn, ôm lấy Du Hòa Trung hôn thêm mấy cái nữa.
Du Hòa Trung cả người như bay bổng trên mây, cái chỗ nào đó lại bắt đầu có chút mất kiểm soát.
Người Khương Nhạc cứng đờ, mặt đỏ bừng bừng. Chưa kịp nói gì thì Du Hòa Trung đã đặt anh xuống, bình thản nói: "Em đi xử lý một chút."
Khương Nhạc khẽ hắng giọng, tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Cậu xử lý kiểu gì?"
Du Hòa Trung vẻ mặt rất có kinh nghiệm: "Ra hóng gió lạnh một lát là hết thôi."
Khương Nhạc: "?!" Nhỡ gió máy làm hỏng luôn thì sao? Anh đâu có hứng thú với kiểu yêu đương thuần khiết tinh thần (Platonic) đâu nha.
"Cậu... cậu đừng ra ngoài nữa." Khương Nhạc lấy hết can đảm, căng cứng khuôn mặt đỏ lựng, bảo Du Hòa Trung lại gần.
Bước chân Du Hòa Trung khựng lại: "Anh ơi, nếu anh thấy miễn cưỡng..."
"Đừng có nói nhảm!" Khương Nhạc hung dữ lườm cậu.
Yết hầu Du Hòa Trung khẽ chuyển động, cảm thấy quần càng thêm chật chội. Cậu bước tới...
Khương Nhạc không định tiến thêm bước cuối cùng, thôi thì cứ làm "mát-xa tay" trước vậy.
Xong việc, mắt Du Hòa Trung đỏ hoe, nước mắt cũng trào ra luôn rồi. Nhìn bộ dạng cậu lúc này, Khương Nhạc thấy mình thật chẳng ra làm sao.
Ừm... Khương Nhạc cũng cần được mát-xa tay một chút. Tuy cậu không thạo lắm, nhưng may mà khả năng học hỏi rất nhanh.
Cuối cùng, Khương Nhạc rúc sâu vào trong chăn không chịu ló mặt ra nữa.
"Anh ơi?" Khương Nhạc nghe thấy tiếng Du Hòa Trung qua lớp chăn, cảm thấy đôi tay và khuôn mặt nóng hổi như lửa đốt, chẳng muốn nói năng gì.
Nhưng ai đó cứ kiên trì gọi mãi, cuối cùng Khương Nhạc nhịn hết nổi, gắt lên: "Đừng có anh anh em em nữa, mau về phòng mà ngủ đi, muộn lắm rồi!"
Du Hòa Trung sững người một lát, rồi bật cười thành tiếng: "Em biết rồi, Nhạc Nhạc."
Khương Nhạc: "..." Giờ là trực tiếp bỏ luôn chữ "anh" rồi đúng không?
Bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, anh áp tai vào chăn lắng nghe, thấp thoáng thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới rón rén thò đầu ra, nhìn quanh một lượt thấy trong phòng không còn ai mới thở phào một cái.
Đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt đang nóng ran, chợt nhớ ra đôi tay này vừa mới làm chuyện gì, thế là nhiệt độ trên mặt chẳng những không hạ xuống mà còn tăng cao hơn.
Á á á cứu mạng! Khương Nhạc nhắm tịt mắt lại, ép bản thân không được nghĩ ngợi lung tung nữa.
Ở bên kia, Du Hòa Trung trở về căn phòng mà Khương Nhạc đã dọn dẹp sẵn cho mình. Chăn gối dường như đã được phơi nắng, rất êm xốp, đồ đạc của cậu cũng được xếp gọn gàng trong tủ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Khương Nhạc tỉ mẩn làm tất cả những việc này, cậu cảm thấy trái tim mình hoàn toàn được lấp đầy.
Khương Nhạc chẳng nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi lờ mờ mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã hửng sáng, anh chuẩn bị thức dậy.
Vốn tưởng mình dậy sớm lắm rồi, nào ngờ vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng động xa xa từ phía bếp. Anh rảo bước tới thì thấy Du Hòa Trung đang lúi húi nấu nướng.
Chớp chớp mắt mới nhớ ra Du Hòa Trung tối qua đã về. Anh nở nụ cười: "Sao cậu dậy sớm thế? Tối qua mới về xong, không thấy mệt à?"
Du Hòa Trung đáp lời anh với vẻ mặt đầy rạng rỡ: "Ngủ một giấc là khỏe hẳn rồi. Anh mau đi vệ sinh cá nhân đi rồi chuẩn bị ăn cơm."
Khương Nhạc thấy cậu quả thực không có vẻ gì là mệt mỏi, thầm cảm thán lần nữa rằng người với người đúng là khác nhau, rồi đi ra sân rửa mặt.
Đến khi anh sửa soạn xong, Du Hòa Trung cũng đã dọn cơm canh lên, hai người cùng ngồi vào bàn.
Khương Nhạc hỏi cậu có phải đi nữa không, Du Hòa Trung nói: "Không đi nữa, phần nghiên cứu của em xong rồi. Anh ơi, chẳng phải anh định đi mua máy móc sao? Em đi cùng anh."
Khương Nhạc nhìn quầng thâm dưới mắt cậu vẫn chưa tan hết, dù màu đã nhạt hơn trước: "Cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, mệt mỏi bao lâu nay, làm sao nghỉ một tối mà lại sức được?"
"Em ở nhà một mình không ngủ được." Du Hòa Trung nói: "Tối ngủ cũng thế mà."
Nói đoạn, cậu hôn lên má Khương Nhạc một cái: "Anh, em thật sự không buồn ngủ."
Hai người ngồi rất gần nhau, chẳng phải vì cái bàn quá nhỏ, mà là vì Du Hòa Trung cứ nhất quyết phải ngồi sát cạnh anh. Cái tên này cứ như "anh em sinh đôi dính liền" vậy, cứ phải tay chạm tay, chân chạm chân mới chịu được.
Dù sao trong nhà cũng chẳng có ai khác nên Khương Nhạc cũng mặc kệ cậu.
"Ăn cơm thì cứ lo mà ăn đi." Khương Nhạc lườm cậu một cái, rồi bảo: "Muốn theo thì theo, nhưng hễ mệt là phải nghỉ ngay, không được hành hạ thân thể mình, biết chưa?"
Du Hòa Trung cười hì hì gắp món Khương Nhạc thích vào bát anh: "Vâng, em biết rồi."
Hai người ăn xong, Khương Nhạc bảo Du Hòa Trung ngồi nghỉ, tự mình đi rửa bát. Thu dọn xong xuôi, cả hai cùng lên đường đi xem máy móc.
Hôm nay họ định đến mấy xưởng may lớn để xem có máy cũ đào thải ra không. Có xưởng chẳng thèm hỏi han gì đã không cho vào, chuyện này cũng đành chịu, phải sang chỗ tiếp theo thôi.
May mắn là cuối cùng cũng tìm được một xưởng. Chỗ này vừa hay mới thay một đợt máy mới, đám máy cũ đương nhiên phải xử lý đi.
Nhưng máy cũ đa phần đều hỏng hóc, nếu không xưởng cũng chẳng nỡ thay mới mà cứ cố đ.ấ.m ăn xôi dùng tiếp.
Máy móc có vấn đề thì thật sự không biết xử lý kiểu gì. Bán theo giá máy cũ bình thường thì người ta đâu có ngu, ai thèm mua?
Mà bán theo giá sắt vụn thì lãnh đạo xưởng lại tiếc đứt ruột, vì hồi trước mua đợt máy này cũng tốn bộn tiền chứ bộ!
Nhưng không xử lý cũng không được, cứ để đấy thì chật chội quá. Xưởng còn phải nhanh ch.óng dọn kho để lấy chỗ chứa vải vóc này kia.
Chuyện này lãnh đạo xưởng cuối cùng giao nhiệm vụ cho Chủ nhiệm Trương, bảo ông ta phải nhanh ch.óng nghĩ cách xử lý cho xong.
Chủ nhiệm Trương thực lòng chẳng muốn nhận cái nhiệm vụ "khoai" này chút nào, nhưng ai bảo ông ta ở xưởng chẳng có tiếng nói gì. Không nhận à? Các vị lãnh đạo khác cực kỳ giỏi cái khoản "chụp mũ" (gán tội), mấy cái mũ to tướng chụp xuống là ông ta không muốn cũng phải nhận.
Lúc này Chủ nhiệm Trương đang rầu rĩ vì chuyện này. Để giải quyết cho xong, ông ta thậm chí còn nghĩ hay là mình tự bỏ tiền túi ra bù vào cho rồi?
Nhưng số tiền đó lớn quá, một chức chủ nhiệm quèn như ông ta đào đâu ra, chỉ còn cách tìm hướng khác thôi.
Đúng lúc đó Khương Nhạc tìm đến, anh nói: "Tôi nghe nói quý xưởng đang có một đợt máy cũ cần xử lý gấp nên tới xem thử."
Trước khi vào, anh đã dò hỏi ông bảo vệ ở cổng. Khương Nhạc miệng lưỡi ngọt ngào, cứ một điều chú hai điều chú nên ông bảo vệ đã kể cho anh nghe, dù sao chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì.
"Đúng đúng đúng, cậu muốn mua máy cũ à?" Chủ nhiệm Trương xốc lại tinh thần, bắt tay Khương Nhạc.
Khương Nhạc gật đầu, vẻ ngại ngần nói: "Tôi là nhân viên thu mua của xưởng chúng tôi. Xưởng đang cần mua một đợt máy móc nhưng ngân sách hơi hạn hẹp, máy mới thì mua không nổi nên tôi đến xem có máy cũ không."
Chủ nhiệm Trương nghe xong, nhìn cậu nhân viên thu mua trẻ tuổi này mà thấy đồng cảm vô cùng, như gặp được người cùng cảnh ngộ. Ông ta cũng đang nóng lòng đẩy đống máy kia đi nên lập tức dẫn nhóm Khương Nhạc tới xem.
Đống máy này trông khá cũ kỹ. Du Hòa Trung đi xem một lượt rồi quay sang lắc đầu với Khương Nhạc.
Khương Nhạc tỏ vẻ áy náy với Chủ nhiệm Trương: "Xin lỗi bác, tôi mua máy này về là để dùng ngay, mà chỗ này của bác nhiều cái hỏng hóc quá, tôi mua về thì chẳng biết ăn nói thế nào với lãnh đạo xưởng cả."
