[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 267
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:21
Khương Nhạc không hề để tâm đến số tiền ở kiếp trước, dù sao anh cũng chẳng mang theo được. Anh lẩm bẩm: 【Cho nên Hòa Trung muốn đưa hết tiền của anh ấy cho ta à?】
Qua Qua thành thật: 【Đúng vậy đó.】
Khương Nhạc bật cười: 【Làm gì có ai lại tìm mọi cách để tống tiền của mình đi như thế chứ?】
Qua Qua đáp: 【Sao lại gọi là tống đi, hai người là người một nhà, phân chia rạch ròi làm gì. Hu hu Nhạc Nhạc, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, ta cảm động quá đi mất.】
Khương Nhạc sờ sờ mũi: 【Ta đã nhớ ra gì đâu.】
Qua Qua chấn động, rồi phản ứng lại ngay: 【Cậu gài ta à? Nhạc Nhạc, cậu thật sự học hư từ Du Hòa Trung rồi!】
Khương Nhạc dỗ dành Qua Qua một lúc rồi ra khỏi phòng. Thấy Du Hòa Trung đang bận rộn trong bếp, anh liền tiến lại giúp một tay.
Lúc ăn cơm anh không nhắc đến chuyện này, đợi đến khi ăn xong mới nheo mắt nhìn Du Hòa Trung đầy ẩn ý.
Du Hòa Trung bị bộ dạng của anh làm cho buồn cười: "Sao thế này?"
Khương Nhạc khoanh tay trước n.g.ự.c: "Em biết hết rồi nhé, anh với Qua Qua cùng nhau gài em đúng không?"
Du Hòa Trung đã sớm đoán được Qua Qua không giữ nổi mồm miệng. Anh nắm lấy tay Khương Nhạc áp lên má mình, thản nhiên nói: "Chút tâm cơ nhỏ để theo đuổi người ta thôi mà, sao có thể coi là gài được chứ?"
Khương Nhạc: Khóe miệng điên cuồng nhếch lên.jpg
Du Hòa Trung thật sự quá hiểu cách nắm thóp anh, thế này thì bảo anh làm sao mà nghiêm túc cho nổi?
"Anh ăn gian!" Khương Nhạc lườm anh một cái, trịnh trọng tuyên bố: "Cái phần thưởng gì mà vô lý thế không biết, anh định đưa hết tiền cho em hả? Em không lấy đâu nhé."
Du Hòa Trung bất mãn: "Của anh chẳng phải là của anh Nhạc sao?"
Khương Nhạc gật đầu: "Của anh là của em, của em cũng là của anh, không cần phải phân chia rõ ràng quá đâu."
Rõ ràng, anh cũng rất biết cách nắm thóp Du Hòa Trung. Anh vừa nói xong, đối phương lập tức bị thuyết phục ngay. Đúng là anh sai rồi, phân chia rõ ràng làm gì cơ chứ?
"Mai anh đưa em đến trường nhé?" Du Hòa Trung chớp thời cơ.
Khương Nhạc: "Có làm lỡ việc của anh không?"
Du Hòa Trung rất ngang ngược: "Anh là ông chủ, không sợ."
Khương Nhạc giơ ngón tay cái tán thưởng anh.
"Anh à, trước đây anh từng nói với em là anh không thích ngành Sư phạm, anh có muốn chuyển ngành không?" Du Hòa Trung bắt đầu nói chuyện chính sự: "Anh rất có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế thời trang. Trước đây phải cân nhắc yếu tố thực tế, nhưng giờ thì không cần nữa rồi."
Khương Nhạc chớp chớp mắt. Du Hòa Trung thật sự quá hiểu anh, và những lời anh nói cũng rất đúng. Anh ngẫm nghĩ một lát: "Mai đến trường em sẽ hỏi ý kiến cố vấn học tập xem sao."
Du Hòa Trung gật đầu.
Sáng hôm sau hai người đến trường từ sớm. Khương Nhạc tự đi tìm cố vấn, còn Du Hòa Trung thì về ký túc xá dọn dẹp giường chiếu cho anh. Đã hai tháng không có người ở, chăn màn cần phải đem ra phơi phóng một chút.
Cùng lúc đó, Điền Dật cầm một nghìn tệ tiền sinh hoạt phí, vẻ mặt t.h.ả.m hại quay về ký túc xá. Tại sao lại là một nghìn? Vì một nghìn kia cậu ta đã tiêu mất rồi.
Vốn quen thói tiêu xài hoang phí, cậu ta tùy tiện vào một nhà hàng ăn một bữa, đến lúc trả tiền mới sực nhớ ra tiền sinh hoạt tháng này chỉ có hai nghìn, cảm giác như trời sập đến nơi.
Đang thất thần đi về phòng để nghĩ cách sống sót qua ngày, cậu ta lại bắt gặp cảnh Du Hòa Trung đang dọn giường cho Khương Nhạc.
Điền Dật trợn tròn mắt như thấy quái vật. Thế giới này bị làm sao vậy? Đại gia m.á.u mặt mà cũng phải đi trải giường cho Khương Nhạc à.
Du Hòa Trung ôm lấy chăn nệm của Khương Nhạc đi ra cửa, liếc nhìn Điền Dật một cái.
Cậu ta lập tức né sang một bên nhường đường, trân trối nhìn Du Hòa Trung đi lên lầu, rõ ràng là định lên sân thượng phơi chăn.
Điền Dật: "..." Từ giờ trở đi cậu ta tuyệt đối không dám đụng vào Khương Nhạc nữa.
Khương Nhạc tâm trạng rất tốt quay về ký túc xá. Thấy Du Hòa Trung đang tất bật, anh tiến lại lau mặt cho anh: "Mặt anh dính bụi kìa."
Du Hòa Trung để mặc cho anh lau. Trong phòng không có ai, Điền Dật vì quá sợ hãi nên đã lánh đi từ sớm. Anh ghé sát lại, nhanh ch.óng hôn một cái lên khóe môi Khương Nhạc.
Khương Nhạc khựng lại, nhìn quanh quất thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo Du Hòa Trung: "Đây là ở ký túc xá đấy!"
Du Hòa Trung: "Anh xem rồi, không có ai cả."
"Lỡ có ai bất thình lình xông vào thì sao?" Khương Nhạc nhắc anh phải chú ý một chút.
Du Hòa Trung cười: "Anh chợt nhớ ra một chuyện hồi trước."
"Chuyện gì thế?" Khương Nhạc tò mò. Anh rất thích nghe chuyện quá khứ, thầm nghĩ nghe nhiều một chút biết đâu lại nhớ ra được gì đó.
Vẻ mặt Du Hòa Trung hơi kỳ quặc: "Giờ anh muốn nghe luôn à?"
Khương Nhạc không nhận ra điểm bất thường, thúc giục: "Anh mau nói đi, mau nói đi."
Du Hòa Trung kể, anh nhớ lại lần đầu tiên hôn "anh mình", Khương Nhạc đã tỏ ra rất thất vọng, còn đưa cho anh một cuốn truyện tranh, bảo anh phải học tập cho kỹ vào.
Lúc đó Du Hòa Trung đã nghi ngờ cả nhân sinh, đọc cuốn truyện đó đến mức sắp nát cả ra.
Khương Nhạc nghe xong: "..." Đúng là chuyện mình có thể làm thật.
"Khụ khụ, nói chuyện chuyển ngành đi." Khương Nhạc chuyển chủ đề một cách chẳng hề mượt mà chút nào.
Du Hòa Trung gật đầu, rất biết ý không nhắc lại chuyện đó nữa.
Tối hôm đó, Khương Nhạc trằn trọc mãi không ngủ được, anh vỗ vỗ vào đầu mình: Cái đầu c.h.ế.t tiệt này, sao chẳng nhớ ra được tí gì thế không biết!
Dù Du Hòa Trung có an ủi là không nhớ ra cũng không sao, nhưng anh thật sự rất muốn biết những chuyện mình đã lãng quên.
Qua Qua bị lắc đến ch.óng mặt, vội vàng nói: 【Nhạc Nhạc, cậu đừng vội, để ta đi hỏi lại Hệ thống Chính. Lão ta gây ra sai sót thì phải chịu trách nhiệm chứ! Cứ dựa vào bản thân cậu thì biết đến bao giờ mới nhớ ra được.】
Khương Nhạc lo lắng: 【Ngươi nói năng cho hẳn hoi nhé, không được thì thôi.】 Anh sợ Qua Qua vì chuyện này mà lỡ làm phật lòng Hệ thống Chính.
Qua Qua: 【Cứ yên tâm đi Nhạc Nhạc!】
Chương 148: Ngoại truyện 1 - Một gia đình ba người thật hạnh phúc
Khương Nhạc đã chuyển sang chuyên ngành mới. Ban đầu anh còn hơi bỡ ngỡ vì phải học lại từ đầu, nhưng may sao chuyên ngành thiết kế lại đúng sở thích của anh, có đam mê làm động lực nên anh học rất hăng say.
Chỉ là dạo này hơi bận rộn, nhiều khi Du Hòa Trung gửi tin nhắn, phải rất lâu sau anh mới trả lời được.
Du Hòa Trung biết anh bận nên khuyên: "Nghỉ ngơi lúc nào cần nhé, đừng để mệt quá."
Thực ra Khương Nhạc thấy cũng ổn. Trước đây đi học tuy không bận bằng bây giờ, nhưng thời gian rảnh đều bị các công việc làm thêm lấp kín. Ngược lại bây giờ anh chỉ cần toàn tâm toàn ý vào việc học để đuổi kịp tiến độ là được.
Nhưng được bạn trai quan tâm, anh tự nhiên không thể nói thế, bèn cười đáp: "Em biết rồi mà, em chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi lắm."
Nói đoạn, anh nhìn ra phía sau Du Hòa Trung: "Ơ, anh không ở nhà à? Muộn thế này rồi."
Du Hòa Trung nhướn mày: "Quan sát kỹ thế cơ à?"
Khương Nhạc hừ hừ: "Tất nhiên rồi, anh mau cho em xem anh đang ở đâu nào?"
Du Hòa Trung xoay camera một vòng cho anh xem môi trường xung quanh. Có vẻ không phải ở ngoài đường, Khương Nhạc còn thấy Tiểu Phúc lạch bạch đôi chân ngắn tũn chạy tới, ngửa đầu sủa "gâu gâu" với Du Hòa Trung.
Khương Nhạc ngạc nhiên: "Tiểu Phúc biết sủa rồi à?"
Du Hòa Trung nhân cơ hội mách tội: "Em thấy chưa, trước mặt em thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng thì lén lút hung dữ với anh đấy."
Khương Nhạc bật cười: "Nó tâm cơ đến thế cơ à?"
Du Hòa Trung dường như đang ngồi xổm xuống, đưa ống kính lại gần Tiểu Phúc: "Chứ còn gì nữa, tại em không phát hiện ra thôi, em nhìn kỹ xem."
Tiểu Phúc tất nhiên không biết bên kia màn hình là Khương Nhạc, nó giơ chân lên định đẩy điện thoại của Du Hòa Trung ra, nhưng vì sức yếu quá nên không đẩy nổi, thế là nó cáu kỉnh quay ngoắt đi, chĩa m.ô.n.g vào màn hình.
Khương Nhạc cười lớn: "Tiểu Phúc ơi~ ba đây mà Tiểu Phúc~"
Tai Tiểu Phúc khẽ động đậy như đang xác nhận điều gì đó. Cuối cùng khi đã chắc chắn đó là giọng của Khương Nhạc, nó lập tức quay đầu lại, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, rồi cào cào vào điện thoại, rên rỉ hừ hừ.
Khương Nhạc dỗ dành Tiểu Phúc: "Ngoan nhé, cuối tuần ba sẽ về thăm con."
Tiểu Phúc như hiểu lời anh nói, không rên rỉ nữa.
Du Hòa Trung xoay ống kính lại. Khương Nhạc đang áp sát mặt vào màn hình vội vàng lùi ra sau một chút, gần quá nhìn mặt anh to hẳn ra.
Du Hòa Trung: "Anh cũng nhớ anh nữa."
Khương Nhạc đỏ mặt, chột dạ liếc nhìn các bạn cùng phòng đang nằm yên tĩnh trên giường, nhỏ giọng đáp: "Hết ngày mai, ngày kia là cuối tuần rồi. Chiều mai học xong em sẽ về ngay."
Du Hòa Trung vẫn không hài lòng lắm: "Anh nói với Tiểu Phúc đâu có như thế."
Khương Nhạc: Đúng là cái đồ hay ăn giấm.
Khương Nhạc nói bừa: "Chó con khác với người chứ, làm gì có ai nói với người như thế bao giờ?"
Du Hòa Trung: "Nhưng trước đây anh toàn nói với em thế mà."
Khương Nhạc: "..." Hả? Thật thế à? Đừng có lừa kẻ mất trí nhớ này chứ.
Ánh mắt anh né tránh, khẽ hắng giọng: "Cái đó... anh chuyển nhà rồi à?"
Anh thấy môi trường xung quanh rõ ràng khác hoàn toàn với chỗ ở cũ, nhưng lại không giống ở ngoài, nên chỉ có thể là khả năng này.
Du Hòa Trung hơi thất vọng: "Ừm, cách trường năm phút đi bộ. Em bận quá nên anh chuyển đến đây để đưa cơm cho em, tiện thể cùng ăn luôn." Anh còn đặc biệt nhấn mạnh: "Không dắt theo Tiểu Phúc đâu."
Tiểu Phúc ở ngoài ống kính sủa "gâu gâu" phản đối.
Khương Nhạc đương nhiên cũng nhớ anh, nhưng: "Vậy anh không làm việc à?"
Du Hòa Trung: "Cũng ổn, dạo này không bận lắm."
Khương Nhạc yên tâm: "Vậy thì tốt."
Vì ở gần nên Du Hòa Trung cứ cách vài ngày lại mang cơm đến cho Khương Nhạc, toàn là món anh thích, Khương Nhạc cảm thấy mình hơi béo lên một chút rồi. Anh lén sờ sờ bụng mình, may quá, chưa có bụng mỡ.
Hôm nay, Qua Qua cuối cùng cũng mang đến tin tốt: 【Ký chủ, nhờ sự nỗ lực tranh đấu của ta, Hệ thống Chính cuối cùng cũng đồng ý tiêu tốn năng lượng để giúp cậu khôi phục trí nhớ rồi!】
Mắt Khương Nhạc sáng lên: 【Thật sao? Qua Qua, ngươi giỏi quá đi mất!】
Qua Qua đắc ý: 【Hệ thống này đương nhiên là rất giỏi rồi!】
Khương Nhạc: 【Có cần làm gì không?】
Qua Qua: 【Không cần đâu, việc cậu mất trí nhớ chủ yếu là di chứng của việc xuyên không gian thời gian. Hệ thống Chính sẽ giúp cậu nhớ lại bằng cách trình chiếu.】
Khương Nhạc ngẩn người: 【Trình chiếu? Giống như xem phim ấy hả?】
Qua Qua gật đầu: 【Ký chủ chỉ việc đi ngủ thôi.】
Khương Nhạc hơi lo lắng: 【Ta sẽ không ngủ lâu quá chứ?】
Qua Qua trấn an anh: 【Không đâu, có thể cậu cảm thấy đã trải qua rất lâu, nhưng trong thực tế có khi chỉ mất một buổi sáng thôi, cứ yên tâm đi.】
Khương Nhạc nghe vậy thì yên tâm hẳn. Dù vậy anh vẫn báo trước với Du Hòa Trung một tiếng rồi mới nằm xuống nhắm mắt lại.
Du Hòa Trung không yên tâm, ngồi bên cạnh giường để canh chừng cho anh.
