[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 47
Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:23
Lúc này, phần lớn mọi người đã ngồi dưới gốc cây ăn cơm, duy chỉ có mình Du Hòa Trung vẫn lầm lũi một mình ngoài ruộng cắt lúa.
Anh giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, tốc độ đưa liềm vẫn rất nhanh, "xoẹt xoẹt xoẹt", nhìn mà Khương Lạc không khỏi thán phục. Cậu thầm nghĩ cái liềm của Du Hòa Trung chắc chắn phải sắc bén hơn cái của cậu nhiều.
Khương Lạc gọi với lên: "Hòa Trung, lại đây ăn cơm đi."
Du Hòa Trung vốn định cắt xong đám này mới về nhà tự làm chút gì đó ăn, cắt xong chỗ này là anh sẽ được thôn tính cho mười công điểm. Nghe thấy tiếng Khương Lạc, anh lập tức đặt liềm xuống, quay người lại nhìn, quả nhiên thấy cậu đang đứng cách đó không xa vẫy tay gọi mình.
Du Hòa Trung nở một nụ cười, sải bước đi tới.
Hai người tìm một gốc cây vắng người, Du Hòa Trung biết Khương Lạc ưa sạch sẽ nên đặc biệt tìm mấy cái lá cây to lót xuống cho cậu ngồi. Vùng này toàn là cây, dưới bóng râm mát mẻ hơn bên ngoài nhiều.
Khương Lạc lấy cơm canh từ trong gùi ra, rồi úp ngược cái gùi lại, lấy tay ấn ấn cho chắc rồi mới đặt đồ ăn lên trên. Bà nội Khương vừa nấu xong là cậu mang đi ngay nên cơm vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Ban nãy Khương Lạc còn chưa thấy gì, giờ ngửi thấy mùi mới giật mình thấy bụng đói cồn cào.
Mọi người đều đang mải ăn cơm nên chẳng ai chú ý đến phía họ.
"Đói quá, mau ăn thôi." Khương Lạc nói một câu rồi nóng lòng c.ắ.n một miếng bánh bao kẹp thịt xào rau.
Du Hòa Trung thấy Khương Lạc ăn ngon lành, vị giác cũng bị đ.á.n.h thức, bắt đầu ăn theo. Bà nội Khương chuẩn bị cho họ tận chín cái bánh bao, Khương Lạc ban đầu thấy nhiều, kết quả cậu vô thức ăn hết ba cái, tự thấy sức ăn của mình đã đạt đến giới hạn rồi.
Du Hòa Trung ăn hai cái thì ngại không dám ăn tiếp, Khương Lạc lại đưa cho anh một cái, anh khựng lại một chút rồi ăn, sau đó Khương Lạc lại đưa tiếp, anh lại ăn. Cuối cùng, sáu cái bánh bao còn lại bị giải quyết sạch sành sanh.
Khương Lạc nhìn Du Hòa Trung: "!!!" Cậu kinh ngạc nhìn anh: "Anh không thấy tức bụng à?"
Du Hòa Trung lo lắng: "Có phải tôi ăn nhiều quá không?"
"Không có, không có." Khương Lạc vội vàng giải thích: "Tôi chỉ sợ anh ăn no quá lại khó chịu thôi."
Du Hòa Trung thở phào: "Không tức bụng."
Bây giờ Khương Lạc mới hiểu tại sao bà nội lại đưa nhiều bánh bao thế. Thảo nào Du Hòa Trung gầy như vậy, cái sức ăn này thì bình thường chắc khó mà ăn no được nhỉ?
Du Hòa Trung uống nước xong quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Khương Lạc nhìn mình mang theo vài phần... thương xót? Du Hòa Trung: "..." Chắc chắn anh nhìn lầm rồi.
Nhưng... anh nhíu mày nhìn mặt Khương Lạc: "Sao mặt cậu vẫn đỏ thế này?" Ban nãy anh cứ ngỡ Khương Lạc bị nóng, nhưng nãy giờ đã lâu rồi mà màu đỏ trên mặt cậu vẫn không biến mất.
"Thế ạ?" Khương Lạc thực ra cũng thấy hơi rát mặt, cậu cứ ngỡ do bị bông lúa đ.â.m phải, đưa tay sờ lên má: "Suỵt... đau quá!" Chẳng lẽ bị cháy nắng rồi? Khương Lạc bắt đầu hoảng.
Du Hòa Trung cau mày, anh đoán Khương Lạc bị nắng đốt. Hồi nhỏ da anh mỏng, bố dắt ra ngoài cũng từng bị cháy nắng như vậy... Khương Lạc chắc cũng là vì da quá trắng mềm thôi.
"Cậu đợi ở đây, tôi vào núi một lát." Du Hòa Trung nói xong liền vội vàng đứng dậy chạy biến, Khương Lạc còn chưa kịp lo lắng thì đối phương đã chạy như một cơn gió.
Khương Lạc xoa xoa vùng da đang bỏng rát, có chút buồn bực: 【Mình là đàn ông con trai, mới phơi nắng có nửa ngày mà sao đã cháy nắng rồi?】 Cậu hừ hừ: 【Chắc chắn là do cơ thể nguyên chủ rồi!】
Qua Qua thấy cậu đã đủ sầu đời nên cũng thuận theo: 【Đúng, chính là lỗi của nguyên chủ!】
Khương Lạc lúc này mới thấy khá hơn một chút, nhưng cậu lại bắt đầu lo lắng. Hồi ở hiện đại, cậu nghe mấy bạn nữ trong lớp nói cháy nắng thì bôi gel lô hội, nhưng tầm này thì đào đâu ra lô hội bây giờ? Cậu sẽ không bị hủy dung đấy chứ? QAQ.
Đúng lúc này, lời của Qua Qua thành công dời đi sự chú ý của cậu: 【Ký chủ, nam chính nguyên tác tới kìa!】
Khương Lạc vốn đang bực sẵn, nhắc đến Triệu Chính Hoa lại càng thấy phiền. Lâm Bán Tuyết đâu có ở đây, hắn ta mò qua đây làm gì? Cậu nhíu mày nhìn sang, thấy Triệu Chính Hoa đang nhìn quanh quất như đang tìm người. Khương Lạc chán nản dời mắt, thôi, liên quan gì đến mình đâu?
Còn Triệu Chính Hoa thì xách làn đựng cơm, tìm một vòng cũng chẳng thấy Du Hòa Trung đâu. Hắn đã suy nghĩ khá lâu, cảm thấy Du Hòa Trung chắc là không trọng sinh đâu, tuy không biết có trục trặc gì khiến đối phương không bị thọt, nhưng hắn thấy tốt nhất vẫn nên tìm cách lấy lòng Du Hòa Trung.
Chương 34
Triệu Chính Hoa phân tích một hồi, cảm thấy việc Du Hòa Trung cảnh giác với hắn là bình thường. Dù sao anh ta mồ côi cha từ nhỏ, mẹ đi bước nữa chẳng màng quan tâm. Họ hàng đôi bên không những không giúp đỡ còn muốn chiếm đoạt căn nhà mới xây của nhà họ Du. Hắn nghe nói cuối cùng phải nhờ cán bộ thôn can thiệp mới ngăn cản được việc đó. Những trải nghiệm trong quá khứ đủ để khiến Du Hòa Trung khó lòng tin tưởng bất cứ ai.
Tuy nhiên, Triệu Chính Hoa có lòng tin, chỉ cần hắn giành được sự tin tưởng của Du Hòa Trung thì chẳng khác nào có được một người sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội mình. Huống hồ, trong tay Du Hòa Trung không chỉ có số tiền tiết kiệm không biết giấu ở đâu, mà sự thành công tương lai của anh ta còn là trợ thủ đắc lực cho hắn. Nghĩ thông suốt điều này, hắn thấy lần trước mình hơi nôn nóng quá. Muốn có được một trợ thủ đắc lực như Du Hòa Trung thì đương nhiên phải có kiên nhẫn.
Dĩ nhiên, nếu cuối cùng vẫn không thành công, Triệu Chính Hoa cũng sẽ dốc toàn lực để bóp nghẹt khả năng phát triển của anh ta. Không thể làm cộng sự thì rất có thể sẽ trở thành kẻ thù, mà đã vậy thì tuyệt đối không thể nương tay.
Mang theo ý đồ đó, Triệu Chính Hoa mang cơm từ nhà sang đưa cho Du Hòa Trung. Hắn vì ăn cơm nên chậm mất một lúc, nhưng hắn không lo, nhà họ Du chỉ có mình anh ta, chắc chắn chẳng có ai đưa cơm, giờ này hẳn đang bụng đói cồn cào.
Để lấy lòng, Triệu Chính Hoa còn làm món mặn, tuy trong rau chẳng có mấy miếng thịt, nhưng anh nghĩ Du Hòa Trung chắc đã lâu lắm rồi không được nếm mùi thịt, chỉ cần có chút mùi vị thôi cũng đủ thấy thơm lừng rồi. Đến lúc đó, khi Du Hòa Trung ăn gần hết, hắn sẽ nói khéo rằng chỗ thịt này người nhà hắn còn chẳng nỡ ăn để dành cho anh, hắn không tin Du Hòa Trung lại không cảm động đến phát khóc.
Hắn tính toán thì hay lắm, kết quả là đội nắng gắt ra đồng, tìm nửa ngày chẳng thấy Du Hòa Trung đâu, hỏi thăm một hồi mới biết anh ta ở phía bóng râm này. Hắn hơi lo, chẳng lẽ có ai ra tay nhanh hơn mình? Hắn vội vàng chạy tới, kết quả đến bóng dáng Du Hòa Trung cũng chẳng thấy tăm hơi.
Triệu Chính Hoa chạy suốt quãng đường, trời nóng thế này nên người ngợm mướt mát mồ hôi. Kiểu tóc vốn được chải chuốt kỹ càng giờ đây ướt đẫm bết bát, trông nhếch nhác không chịu nổi. Cảm thấy mình có lẽ đã phí công vô ích, sắc mặt hắn khó coi cực kỳ. Do dự một lát, nghĩ chắc Du Hòa Trung đã về nhà rồi không quay lại đây nữa, hắn đành hậm hực bỏ đi.
Ở cách đó không xa, Khương Lạc đang cười đến sái cả quai hàm. Bởi vì Qua Qua vừa buông một câu: 【Ký chủ, cậu nhìn kiểu tóc của Triệu Chính Hoa kìa, trông có giống bị bò l.i.ế.m không?】
Khương Lạc nhìn sang, thấy tóc hắn bết lại rủ xuống, dính c.h.ặ.t vào da đầu, đúng là giống bị bò l.i.ế.m thật ha ha ha. Cậu nhịn không được cười đến mức gập cả người lại, mà hễ cười là cái mặt lại đau thốn, đúng là "vừa đau vừa sướng".
Cười đủ rồi cậu lại thắc mắc: 【Qua Qua, cậu bảo Triệu Chính Hoa mò qua đây tìm ai thế?】 Cậu nhíu mày: 【Chẳng lẽ là tìm Hòa Trung?】 Nếu là trước kia cậu sẽ không nghĩ vậy, nhưng biểu hiện của hắn trước cửa nhà Du Hòa Trung lần trước khiến cậu không thể không nghi ngờ.
Qua Qua: 【Bản hệ thống cũng không biết, nhưng thấy rất có khả năng. Triệu Chính Hoa nhìn qua đã thấy bụng đầy mưu mẹo, ai biết được hắn lại đang âm mưu chuyện xấu gì.】 Không biết có phải bị Khương Lạc ảnh hưởng không mà Qua Qua cũng chẳng có chút thiện cảm nào với Triệu Chính Hoa.
Khương Lạc nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, quyết định lát nữa phải nhắc nhở Du Hòa Trung một chút.
Đang mải suy nghĩ thì Du Hòa Trung đã chạy về, tay ôm một nắm cỏ. Khương Lạc vội bảo anh ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi tò mò hỏi: "Cái gì đây, rau dại ạ?"
Du Hòa Trung cố điều hòa nhịp thở, lắc đầu: "Không phải." Anh giải thích rằng loại cỏ này giã nát đắp lên mặt sẽ giúp dịu cơn đau. Đây là hồi nhỏ bố anh từng làm cho anh như thế, Du Hòa Trung vốn có trí nhớ cực tốt nên chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ rõ hình dáng loại cỏ này. Anh vào núi chính là để hái nó. May mà loại cỏ này mọc khắp nơi, rất dễ tìm nên không tốn nhiều thời gian.
Khương Lạc nghe vậy thì mừng rỡ: "Thật sao? Tốt quá, tôi đang lo sốt vó lên đây." Thấy mình giúp được Khương Lạc, Du Hòa Trung cũng vô thức nở nụ cười.
Khương Lạc cẩn thận bỏ nắm cỏ vào gùi, nghĩ ngợi một lát rồi nhắc nhở Du Hòa Trung: "Hòa Trung, anh còn nhớ Triệu Chính Hoa không?" Du Hòa Trung nhíu mày, gật đầu: "Nhớ."
"Ban nãy hắn có qua đây, tôi thấy giống như đi tìm anh đấy." Khương Lạc do dự một chút, bất kể Du Hòa Trung có tin hay không thì cậu vẫn nói: "Tôi thấy Triệu Chính Hoa không phải hạng người tốt lành gì, tuy không biết tại sao hắn cứ năm lần bảy lượt tìm anh nhưng tốt nhất anh nên giữ khoảng cách với hắn."
Dù việc Triệu Chính Hoa tìm Du Hòa Trung chỉ là suy đoán của cậu và Qua Qua, nhưng về quan hệ giữa hai người này, Khương Lạc cũng đã ngẫm nghĩ kỹ. Cậu nhớ nguyên tác có nhắc qua, hình như thời gian đầu Du Hòa Trung và Triệu Chính Hoa quan hệ cũng khá ổn – hoặc ít nhất là theo góc nhìn của Triệu Chính Hoa. Trong góc nhìn của hắn, hắn thấy Du Hòa Trung tội nghiệp nên đã giúp đỡ nhiều lần. Kết quả là Du Hòa Trung vì một chuyện nhỏ mà trở mặt, vì thế Triệu Chính Hoa đ.á.n.h giá anh là kẻ "ăn cháo đá bát".
Đoạn này Khương Lạc đọc cũng thấy mập mờ, nguyên tác chẳng nói rõ vì sao anh trở mặt, chỉ biết sau đó Du Hòa Trung điên cuồng gây rắc rối cho Triệu Chính Hoa và trở thành đại phản diện. Giờ Khương Lạc xuyên vào đây, hiểu rõ con người Du Hòa Trung, cậu chỉ muốn nói "phản diện cái con khỉ". Cậu dám chắc chắn rằng Triệu Chính Hoa chắc chắn đã làm điều gì đó mà Du Hòa Trung không thể dung thứ.
