[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 57

Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:25

Cái cuốc nhà họ Khương bị Vương Lão Lục mượn đến mức gỉ sét cả ra, Khương Đức xót của không chịu nổi, định bụng mang về mài giũa lại xem có còn dùng tốt được không.

Vương Lão Lục lủi thủi bị đuổi ra khỏi cửa, lập tức có mấy người dân làng thích hóng hớt vây quanh: "Thế nào, có gặp được Khương Quân Khánh không?"

Lúc nãy Vương Lão Lục vừa mới bốc phét, nói mình có cách gặp được Khương Quân Khánh, kết quả người chẳng thấy đâu mà cái cuốc lại phải trả về. Hắn cứ như thể mình vừa chịu thiệt thòi lớn, tru tréo nhà họ Khương bủn xỉn, rồi "nhổ" một bãi nước bọt xuống đất: "Tôi thấy cái chân của Khương Quân Khánh kia chả bao giờ khỏi được đâu! Nếu mà khỏi thật thì làm sao không dám thò mặt ra cho người ta nhìn!"

Người nhà họ Khương hoàn toàn không biết Vương Lão Lục đang đặt điều ở bên ngoài, mà dù có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của họ.

Ngày hôm qua, Khương Quân Khánh đã dùng hết chút t.h.u.ố.c bôi ngoài da cuối cùng. Khác với những lần trước mỗi khi dùng xong đều đau đến thấu xương, lần này bôi xong anh lại cảm thấy đầu gối âm ấm, lại hơi ngứa ngáy.

Đến ngày hôm sau, cả nhà họ Khương kinh hỉ phát hiện ra Khương Quân Khánh hoàn toàn không còn đi khập khiễng nữa, chân anh đã khỏi hẳn rồi!

Lúc này ở sân sau, Triệu Mỹ Liên kéo tay Khương Quân Khánh: "Lão nhị, con đi thêm một vòng nữa cho mẹ xem nào."

Khương Quân Khánh đã đi tới mười vòng rồi, nhưng người trong nhà nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Làm sao mà đủ cho được? Quân Khánh nhà họ, anh hai của họ giờ chân đã bình thường, nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn thấy sướng mắt.

Khương Quân Khánh cũng chẳng thấy phiền, ngoan ngoãn đi thêm một vòng nữa. Bà nội Khương còn muốn xem tiếp, cuối cùng vẫn là Khương Đức nhắc nhở: "Chân Quân Khánh nhà mình mới khỏi, phải nghỉ ngơi nhiều vào."

Bà nội và mọi người thấy có lý, liền gật đầu ngay tắp lự: "Đúng, phải nghỉ ngơi, Quân Khánh con cứ ngồi yên đấy, đừng đi lại nữa."

Khương Quân Khánh không hề thấy chân khó chịu. Kể từ khi bị què, chưa bao giờ anh thấy khỏe khoắn thế này, cái chân như thể đã hồi phục hoàn toàn về trạng thái trước khi bị thương, cứ như... chưa từng bị gãy bao giờ.

Nhưng anh nghe nói, cho dù chỉ là gãy xương, nếu không chăm sóc kỹ sẽ để lại mầm bệnh, nhưng chân anh thì không. Đứa em út này rốt cuộc đã cho anh dùng loại t.h.u.ố.c thần tiên gì vậy? Khương Quân Khánh kinh hãi trong lòng, đồng thời càng thêm khẳng định: phải sống c.h.ế.t giữ kín chuyện này, t.h.u.ố.c là do em út lấy về, tuyệt đối không được hé răng với ai.

Khương Quân Khánh nhìn Khương Nhạc định nói gì đó, Khương Nhạc cười cười: "Anh hai, người một nhà không nói hai lời." Cậu thấy chân anh mình khỏi hẳn cũng vui lây.

Khương Quân Khánh nghe vậy cũng không nhịn được mà nở nụ cười, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn không còn chút u ám nào. Anh đưa tay vỗ vai Khương Nhạc: "Út nói đúng, chúng ta đều là người một nhà."

Trước đây Khương Quân Khánh cũng cười, nhưng trong lòng luôn như có tảng đá đè nặng. Anh ít nói không chỉ vì tính cách, mà còn vì tâm bệnh, lâu dần khiến tính khí càng thêm lầm lì. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, người trong nhà ai nấy mắt cũng đỏ hoe. Tốt quá rồi, gia đình ngày càng khấm khá hơn, mà tất cả những sự thay đổi này đều là do đứa em út mang lại.

Buổi tối, Khương Nhạc nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Ngày mai đã là ngày thứ mười, cũng là ngày Lý Dung và Triệu Hồng Tinh đi "xem mặt".

Xem mặt chính là hai người đứng nhìn nhau từ xa, nếu ưng bụng thì chốt chuyện hôn sự. Cách này đơn giản mà thô bạo. Có những người quen nhau vài năm còn chẳng hiểu hết về nhau, huống hồ chỉ là nhìn thoáng qua một cái. Cái trực quan nhất thấy được chỉ là tướng mạo, còn những thứ khác thì mù tịt. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, lùi về trước đó nữa còn là kiểu "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", cô dâu chú rể đến ngày cưới mới thấy mặt nhau lần đầu.

Khương Nhạc lắc đầu, không muốn nghĩ ngợi vẩn vơ nữa. Việc cậu biết ngày mai hai người kia xem mặt là do Quả Quả kể, chứ người trong làng đương nhiên không ai biết. Sau khi xem mặt, nếu hai bên đều ưng ý thì mới không cố ý giấu giếm nữa. Làm vậy cũng là để tránh trường hợp không thành sẽ ảnh hưởng đến danh dự đàng gái.

Quả Quả thấy Khương Nhạc cứ lăn qua lộn lại không ngủ được liền lên tiếng an ủi: [Ký chủ, chẳng phải cậu đã nghĩ ra cách rồi sao? Ngày mai cứ theo kế hoạch mà làm thôi.]

Khương Nhạc gật đầu. Nói thì nói vậy nhưng làm sao mà không lo cho được. Cậu hay nghĩ ngợi lung tung, nhỡ đâu ngày mai xảy ra sự cố gì thì sao? Đây là chuyện liên quan đến cả đời của chị Lý Dung mà. Cuối cùng, trằn trọc mãi đến nửa đêm, Khương Nhạc mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau ăn sáng xong, cậu vội vàng lên trấn ngay. Chuyện cậu dăm bữa nửa tháng lại chạy lên trấn người nhà họ Khương đã quen rồi nên cũng không hỏi nhiều, dù sao út lên trấn chắc chắn là có việc chính sự.

Chẳng ngờ trên đường đi Khương Nhạc lại gặp Du Hòa Trung. Nghe nói cậu có việc, anh cũng đòi đi theo. Chủ yếu là vì anh thấy Khương Nhạc vẻ mặt đầy tâm sự nên không yên tâm.

Khương Nhạc định từ chối, nhưng nghĩ lại Du Hòa Trung không phải hạng người nói năng bừa bãi, hơn nữa mang anh theo biết đâu lại giúp được việc. Quan trọng nhất là một mình cậu không có ai bàn bạc, trong lòng cứ bồn chồn, có anh đi cùng ít ra cũng bớt lo hơn. Thế là Khương Nhạc gật đầu đồng ý.

Đã mang Du Hòa Trung theo thì Khương Nhạc cũng không giấu giếm gì, đại khái kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"Tôi nghe ngóng được tên Triệu Hồng Tinh kia rất sợ những âm thanh sắc nhọn, cứ kích động là bệnh sẽ phát tác." Khương Nhạc vừa đi vừa nói: "Hôm qua tôi đã tìm được một đứa nhỏ, lát nữa bảo nó cầm chậu sắt gõ vang lên, chắc chắn sẽ kích động được hắn."

Nói xong kế hoạch của mình, có lẽ vì đã rà soát lại một lượt nên tâm trạng cậu không còn nôn nóng như trước. Cậu hơi ngại ngùng vì kế hoạch này chẳng cao siêu gì, có thể nói là rất "thô bạo".

Du Hòa Trung lại gật đầu nói: "Tôi thấy rất tốt. Người ta chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe thôi. Cậu cứ để người nhà họ Lý tận mắt chứng kiến Triệu Hồng Tinh phát điên, chuyện của hai người bọn họ chắc chắn sẽ hỏng bét."

Được khen, Khương Nhạc sướng rơn: "Haha, kế hoạch này cũng thường thôi, tôi thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn."

Du Hòa Trung mỉm cười. Anh thấy Khương Nhạc thật tốt, một người tốt bụng như cậu thì kế hoạch nghĩ ra cũng sẽ rất tuyệt. Khương Nhạc hoàn toàn không biết lúc này Du Hòa Trung nhìn cậu qua lớp "kính lọc" dày đến mức nào. Bây giờ cậu có chỉ vào con cóc mà bảo là con ếch thì anh cũng sẽ chẳng do dự mà gật đầu: "Đúng là con ếch thật."

Tại nhà họ Lý, sáng sớm tinh mơ Lý Dung đã bị gọi dậy. Mẹ Lý lôi từ trong tủ ra bộ quần áo may bằng vải xanh hoa trắng mua từ tết năm ngoái. Một thước vải giá một đồng, may một chiếc áo mất sáu thước, tốn tận sáu đồng bạc. Để xứng với xấp vải này, mẹ Lý nghiến răng mua thêm mấy cái cúc áo màu xanh nhạt, tròn trịa như hạt ngọc. Một cái cúc cũng mất một hào rồi. Tính tổng cộng, cái áo này ngốn mất gần bảy đồng bạc. Phải biết rằng vào cửa hàng bách hóa mua một chiếc sơ mi nữ loại xịn cũng chỉ tầm hai mươi đồng. Sơ mi đó là dành cho con cái nhà công nhân, dân quê sao mặc nổi. Nhà họ Lý bỏ ra bảy đồng làm áo cho Lý Dung chứng tỏ là rất chịu chi rồi.

Thời buổi này không phải năm nào cũng có quần áo mới, mấy năm mới có một bộ là chứng tỏ gia đình khá giả lắm. Áo rách thì vá víu lại mặc tiếp, ai cũng thế nên chẳng ai cười ai. Đây là một chiếc áo nền trắng hoa xanh li ti, đẹp thì đẹp thật nhưng mặc vào rất nhanh bẩn, Lý Dung chỉ mới mặc hai lần lúc đi thăm họ hàng, bình thường không nỡ đụng vào.

Mẹ Lý lấy áo ra bảo Lý Dung thay vào, rồi ngắm nghía con gái: "Cái Dung nhà mình càng lớn càng trổ mã xinh đẹp!"

Lý Dung được khen nhưng chẳng lấy gì làm vui, chỉ gượng cười một cái. Mẹ Lý nắm tay con thở dài: "Dung à, mẹ biết con trách mẹ, nhưng vì tương lai sung sướng của con, con có trách mẹ cũng cam lòng. Hôm nay con cứ đi xem người ta thế nào, biết đâu nhìn mặt lại thấy thích. Người thành phố chẳng lẽ không bằng mấy gã chân lấm tay bùn trong làng sao?"

Lý Dung không nói gì, cô biết nói cũng vô ích. Mẹ luôn bảo là vì tốt cho cô, nhưng cô không thấy vui, chỉ thấy thắt lòng thắt dạ mà chẳng thể trách cha mẹ được, vì họ thật tâm muốn tốt cho cô.

Nhà họ Lý sửa soạn xong xuôi, cha mẹ Lý dẫn Lý Dung lên trấn. Dân làng hỏi thì bảo là đi thăm họ hàng. Mấy người anh em của Lý Dung cũng muốn đi theo nhưng đều bị cha Lý nghiêm mặt từ chối. Cả nhà kéo đi thì ra cái thể thống gì, trông như thể nhà mình vồ vập lắm không bằng.

Lý Dung chỉ thấy bước chân nặng trĩu, thầm mong con đường này dài thêm chút nữa, tốt nhất là đi mãi không bao giờ tới nơi. Nhưng chuyện đó làm sao có thể? Chẳng mấy chốc họ đã lên đến trấn. Hai nhà hẹn gặp nhau ở công viên trên trấn để nhìn mặt từ xa. Ở đó người qua kẻ lại tấp nập, dù có bị người quen bắt gặp cũng chẳng ai nghi ngờ gì.

Khương Nhạc với dáng vẻ cực kỳ "mờ ám" nhìn lén bọn họ, rồi thúc giục Du Hòa Trung: "Đi đi đi."

Du Hòa Trung: "..." Ở đây đông người thế này, cũng không cần phải làm như đi ăn trộm vậy đâu.

Cùng lúc đó, gia đình Triệu Hồng Tinh cũng đã tới. Triệu Hữu Lương và mẹ Triệu, mỗi người một bên đứng sát cạnh Triệu Hồng Tinh. Trên mặt hai người nở nụ cười, nhưng Du Hòa Trung lại nhạy bén nhận ra họ có chút cứng nhắc, cứ như đang đề phòng mọi thứ xung quanh bất cứ lúc nào vậy.

Khương Nhạc cũng nhận ra, cậu chép miệng: "Cái nhà này để lừa hôn đúng là dốc hết vốn liếng rồi." Hẹn ở công viên, chẳng lẽ không sợ Triệu Hồng Tinh bị kích động mà phát điên ngay tại chỗ sao.

Thực tế, nhà họ Triệu cũng chẳng muốn hẹn ở công viên đâu, nhưng không còn cách nào khác. Không ra công viên mà bắt nhà họ Lý đến tận cửa nhà mình nhìn thì không đời nào họ chịu. Nhà người ta là con gái, tự dẫn xác đến cửa nhà trai, để người ta nhìn thấy thì danh tiếng còn gì nữa? Nhà họ Lý yêu cầu hẹn ở công viên, nhà họ Triệu không đồng ý không được. Mẹ Triệu xót con trai phải ra ngoài: "Cái nhà họ Lý này đúng là kiêu kỳ quá thể! Để xem sau này con Dung kia về làm dâu, tôi dạy bảo quy tắc cho nó thế nào!"

Triệu Hữu Lương nhìn mẹ Triệu. Từ khi sinh ra Triệu Hồng Tinh, cộng với việc gặp phải bà mẹ chồng không vừa, mẹ Triệu bị hành hạ đến mức chẳng ra hình người. Ngày xưa bà cũng từng là mỹ nhân, Triệu Hữu Lương khi đó cũng là vì ưng cái nhan sắc của bà. Giờ đây mặt bà gầy rộc, mí mắt sụp xuống, đôi mắt đục ngầu, khuôn miệng hơi méo, khác hẳn ngày xưa một trời một vực. Triệu Hữu Lương không những không xót vợ mà còn thấy phiền, nhìn bà là thấy buồn nôn.

Nghe vợ nói vậy, ông ta cũng chẳng buồn tiếp lời, dù sao cứ cưới được vợ cho con trai là được, sau này con ông cũng có người chăm sóc. Còn Lý Dung sống thế nào thì liên quan gì đến ông, ông có phải cha đẻ cô ta đâu.

"Thôi đi, lần này cứ lừa cho xong chuyện đã, sau này tính sau. Chờ gạo nấu thành cơm rồi thì họ có muốn hối hận cũng vô ích." Triệu Hữu Lương mất kiên nhẫn nói một câu, chuyện hẹn gặp ở công viên cứ thế mà quyết định.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.