[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 90
Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:31
Lão Nhị và Du Xuân Hương vốn đã bị dọa cho mất mật, đâu còn dám nói tiếng "không", chỉ biết gật đầu lia lịa.
Thằng Du Cường nhìn sang ông bố đang không thốt nên lời của mình, lắc đầu quầy quậy: "Không phải, là thằng tạp chủng Du Hòa Trung đ.á.n.h đấy!"
Khương Nhạc cười lạnh: "Anh nói dối mà không biết nháp à? Anh tự nhìn xem Hòa Trung nhà tôi gầy thế nào, còn anh béo mầm như con lợn thế kia, nó đ.á.n.h nổi anh không? Lại còn đ.á.n.h cho hai cha con anh ra nông nỗi này, anh nghĩ có người tin chắc? Mọi người ở đây đâu có ai ngu."
Du Cường chỉ tay vào Khương Nhạc, tức đến run cả người: "Mày... mày... mày..."
Bí thư thôn Thượng Hà nghe vậy, nhìn lại Du Hòa Trung, cũng thấy Khương Nhạc nói có lý. Cái đống thịt trên người thằng Cường kia chẳng lẽ để làm cảnh chắc?
Ông cũng chẳng thấy chuyện cha con đ.á.n.h nhau có gì lạ, cảnh này ông gặp rồi, nhưng đ.á.n.h đến mức t.h.ả.m hại như lão cả với thằng Cường thế này thì đúng là hiếm thấy. Đã vậy còn kéo sang tận thôn Khảm T.ử mà đ.á.n.h, ông còn nghe dân làng ở đây kháo nhau là hai cha con vì tranh một bộ quần áo mà ra tay.
Đúng là mặt mũi vứt cho ch.ó gặm rồi!
Bên cạnh mụ vợ lão cả vẫn đang gào khóc như nhà có tang, bí thư thôn Thượng Hà càng thấy mất mặt, quát lớn: "Thôi đi! Khóc lóc cái gì? Con trai với chồng bà tự đ.á.n.h nhau ra nông nỗi này, có gì mà khóc?"
"Để đồ lại đây, xin lỗi cậu thiếu niên họ Du này một câu, thế là xong chuyện." Bí thư Thượng Hà nói xong, quay sang nhìn bí thư thôn Khảm T.ử – Trương Vạn Hưng: "Tiểu Trương, anh thấy thế nào?"
Trương Vạn Hưng ngoài năm mươi tuổi, so với vị bí thư thôn Thượng Hà đã hơn sáu mươi thì đúng là trẻ hơn thật. Người ta đã hạ mình nói thế, ông cũng phải giữ thể diện cho đối phương: "Được, cứ quyết định vậy đi."
Thế là, bí thư thôn Thượng Hà ép mấy người nhà họ Du phải xin lỗi Du Hòa Trung. Mấy kẻ đó mặt mày đầy vẻ hậm hực, nhưng dưới áp lực của bí thư thôn mình, cũng đành phải cúi đầu.
Xin lỗi xong, bí thư thôn Thượng Hà còn không quên răn đe một trận: "Các người bao nhiêu tuổi đầu rồi? Còn đi bắt nạt một đứa nhỏ mười mấy tuổi, không thấy nhục à? Lần này là lần đầu tôi bỏ qua, còn có lần sau thì ai thích quản thì quản, tôi không vác nổi cái mặt già này theo các người đâu!"
Mấy kẻ đó bị mắng cho im thin thít như đám gà chọi bị cắt tiết, hoàn toàn khác hẳn vẻ hung ác lúc ban đầu.
Đợi người đi khuất, dân làng còn lại cũng giải tán. Máu nóng mà Khương Nhạc vừa khơi gợi trong họ vẫn chưa nguội, họ vỗ vai Du Hòa Trung bảo: "Sau này chúng nó mà còn dám đến, cháu cứ chạy đi gọi người. Thật là, dù gì cũng là người thôn Khảm T.ử mình, đâu thể để người ngoài bắt nạt được?"
"Phải đấy, không xem tôi là ai à!"
"Ha ha, ông là ai chứ, suốt ngày chỉ giỏi bốc phét."
Khương Nhạc kéo tay Du Hòa Trung, hắn nhỏ giọng: "Cảm ơn mọi người ạ."
Khương Nhạc thấy đứa trẻ này có vẻ hơi "hướng nội", bèn nói đỡ thêm: "Hôm nay đa tạ mọi người nhiều lắm, mọi người đúng là những anh hùng!"
Lời khen có phần hơi quá nhưng lại khiến dân làng sướng râm ran. Ha ha, có tí chuyện nhỏ mà bảo là anh hùng này nọ, ngại quá đi mất.
Lúc ra về, ai nấy miệng cười toe toét, cứ như vừa vớ được món hời lớn vậy.
Khương Nhạc nhìn bộ dạng của họ mà buồn cười, mọi người thật là dễ dỗ quá đi.
Đợi dân làng đi hết, Khương Nhạc lại cảm ơn bí thư Trương Vạn Hưng một lần nữa. Ông xua tay: "Thôi, đều là người trong thôn, tôi lại không quản sao?"
Trương Vạn Hưng nhìn Khương Nhạc, như thể lần đầu tiên thực sự nhận ra cậu: "Thằng bé này, tôi thấy cháu lanh lợi đấy."
Khương Nhạc cười hì hì, cậu biết thừa là lần này bí thư chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó, nhưng vì đối phương không nói ra nên cậu cũng chẳng dại gì mà tự khai.
Nói xong Trương Vạn Hưng liền rời đi, Triệu Mãn Thương cũng đi cùng. Sắc mặt lão trưởng thôn có vẻ không tốt lắm, không biết là bất mãn vì bị ngó lơ hay vì nguyên nhân nào khác.
Người nhà họ Khương cũng về trước, để Khương Nhạc ở lại vì sợ Du Hòa Trung bị dọa sợ, bảo cậu ở lại an ủi hắn một chút.
Trong thoáng chốc, sân nhà chỉ còn lại hai người. Khương Nhạc chỉ vào con gà trống đang bị trói chân vùng vẫy dưới đất, hỏi: "Con gà này tính sao đây?"
Du Hòa Trung nhìn cậu, đáp: "G.i.ế.c thịt đi anh."
Mắt Khương Nhạc sáng rực: "Phải đấy, người không tốt nhưng gà là gà ngon!"
Du Hòa Trung nở một nụ cười: "Em đi đun nước nóng."
Gà phải dùng nước sôi mới nhổ được lông. Khương Nhạc đi theo sau hắn, hớn hở gật đầu. Cậu kiểm tra đống đồ nhà họ Du mang sang, ngoài con gà trống to tướng thì còn ít bột mì và rau củ. Tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cứ nghĩ đến cảnh đám người kia xót của đến đứt ruột là Khương Nhạc thấy sướng tê người.
Nghĩ đến đây, cậu bĩu môi, thầm mắng lũ ngốc kia, Du Hòa Trung là một thiếu niên ngoan như thế mà chúng nó cũng nỡ lòng bắt nạt cho được?
Lúc này Khương Nhạc đã hoàn toàn quên mất Du Hòa Trung đã tẩn lão cả với thằng Cường ra nông nỗi nào. Có ai nhắc cậu chắc cậu cũng sẽ bảo: "Bọn chúng đáng đời!"
Du Hòa Trung thêm nước vào nồi, thấy Khương Nhạc chống cằm ngồi trước bếp lò, vẻ mặt có chút không vui. Hắn khựng lại: "Anh ơi, đừng nghĩ về họ nữa."
Khương Nhạc sực tỉnh, theo bản năng nhìn về phía Du Hòa Trung.
"Lúc nhỏ em thấy họ rất lợi hại. Họ cao lớn thế kia, cứ như một ngọn núi mà em vĩnh viễn không vượt qua nổi." Du Hòa Trung vừa đậy nắp nồi, vừa ngồi xuống bên cạnh Khương Nhạc: "Nhưng anh biết không, hôm nay em nhận ra họ cũng chỉ là những người bình thường. Họ cũng biết sợ, thậm chí nhát gan vô cùng, chẳng có gì đáng sợ cả."
Khương Nhạc mỉm cười: "Vì em lớn rồi mà."
Du Hòa Trung lại lắc đầu: "Không, vì có anh ở đây."
Khương Nhạc chớp chớp mắt, lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa chua xót, vừa mềm mại, lại hơi tê tê như được bao bọc bởi một làn nước ấm.
Cậu không giỏi đắm mình trong không khí cảm động này, bèn cười đùa: "Hòa Trung, em cũng biết nói chuyện ngọt xớt đấy chứ? Sao lúc nói với người khác lại cứ như khúc gỗ thế?"
Du Hòa Trung đáp: "Với người khác em không nói được."
"Được rồi." Khương Nhạc cũng không ép, xoa đầu Du Hòa Trung: "Hòa Trung nhà mình đã thông minh thế này rồi, nếu còn khéo ăn khéo nói nữa thì hoàn hảo quá, người ta lại ghen tị c.h.ế.t mất."
Du Hòa Trung mỉm cười, hắn đâu có tốt như lời cậu nói. Nhưng hắn cũng thấy rất vui, hóa ra trong lòng Khương Nhạc, hắn cũng là một sự tồn tại tốt đẹp đến vậy sao?
"Thôi, mau đun nước đi, không thì biết bao giờ mới sôi được." Khương Nhạc nhìn vẻ ngoan ngoãn của Du Hòa Trung mà lòng mềm nhũn.
Trước khi xuyên không Khương Nhạc vốn sống ở nông thôn, vẫn dùng bếp lò đất, cậu biết nấu ăn từ nhỏ nên dùng mấy thứ này rất thạo. Du Hòa Trung đi lấy củi, cậu nhóm lửa, chẳng mấy chốc lửa dưới nồi đã cháy phừng phừng.
Cả hai đã lấy lại tâm trạng, tự nhiên nói về chuyện hôm nay.
Du Hòa Trung bảo: "Mấy người họ hàng đó em hiểu rõ. Thấy em sống khổ cực lâu ngày, họ tự nhiên sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới. Hôm nay đột ngột kéo đến, thật sự rất lạ."
Khương Nhạc lúc đầu chưa nghĩ sâu, nghe Du Hòa Trung nói mới bắt đầu nghi hoặc. Cậu nhíu mày: "Là vì Triệu Chính Hoa à?"
Du Hòa Trung gật đầu: "Vâng, lúc đầu em cũng chưa chắc chắn, nhưng hôm nay em thấy anh ta nấp ở đằng xa lén lút quan sát."
Khương Nhạc nghe mà muốn cười ra tiếng, thầm c.h.ử.i Triệu Chính Hoa có bệnh. Mấy lời c.h.ử.i bậy này thì không cần để Hòa Trung nghe thấy làm gì.
Cậu suy nghĩ một lát rồi bảo: "Chắc chắn anh ta nhắm vào mấy thỏi vàng rồi."
Khương Nhạc nhớ lại nguyên tác, đoán chừng Triệu Chính Hoa chỉ biết Du Hòa Trung có đồ giá trị, chứ chưa chắc đã biết đó là vàng. Hắn là người trọng sinh, trước khi trọng sinh không có giao thiệp với Du Hòa Trung nên sẽ không biết chi tiết đến thế. Kể cả sau này, với tính cách của Du Hòa Trung, hắn cũng chẳng bao giờ khoe khoang vàng bạc ra ngoài. Vì thế, Triệu Chính Hoa cùng lắm chỉ biết Du Hòa Trung đột nhiên giàu lên, từ đó đoán là hắn có đồ tốt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Nhạc sa sầm: [Cái hạng người này sao lại làm nam chính được nhỉ? Có cái bàn tay vàng trọng sinh lợi hại như thế, kết quả trọng sinh xong chỉ toàn nghĩ cách cướp đồ người khác, lợi dụng người khác.]
Qua Qua phụ họa: [Chứ còn gì nữa, hệ thống này cũng thấy vậy. Nhưng có tin tốt nhé, vì vài tình tiết quan trọng đã bị thay đổi, khí vận của Triệu Chính Hoa đã bị suy yếu rất nhiều. Nhân lúc anh ta chưa kịp trở tay, ký chủ có thể dạy cho anh ta một bài học!]
Nói đến đây, Qua Qua hào hứng hẳn lên: [Ký chủ, mau đ.á.n.h gãy chân anh ta đi!]
Đầu óc Khương Nhạc bỗng nảy số, hỏi lại: [Đánh gãy chân nào?]
Qua Qua: [...] Cái chân ở giữa... tạm thời không được đ.á.n.h.
Khương Nhạc nghe vẻ rất thất vọng: [Thế à.]
Dù sao khí vận nam chính của Triệu Chính Hoa vẫn chưa biến mất hoàn toàn, muốn biến nam chính thành thái giám... ừm, xem chừng vẫn chưa khả thi lắm.
Du Hòa Trung thấy Khương Nhạc đột nhiên thẩn thờ thì cũng không quấy rầy. Hắn đã phát hiện ra Khương Nhạc thỉnh thoảng lại ngẩn người, chắc là đang suy nghĩ gì đó.
Hắn lẳng lặng đốt củi, nhưng trong lòng vẫn canh cánh bộ quần áo Khương Nhạc làm cho mình. Nghĩ đến vết rách trên áo, ánh mắt hắn lại tối sầm lại.
Triệu Chính Hoa...
Bên cạnh, Khương Nhạc hừ hừ: "Hòa Trung, chúng ta phải dạy cho Triệu Chính Hoa một bài học!"
Du Hòa Trung ngẩn ra, quay lại nhìn cậu.
Chuyện này Khương Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, cũng không định giấu Du Hòa Trung. Cậu biết Du Hòa Trung không phải là con thỏ trắng mặc người xẻ thịt, một khi đã biết Triệu Chính Hoa đứng sau giật dây, e là hắn sẽ hành động.
Khương Nhạc lo hắn làm một mình sẽ xảy ra chuyện, dù sao cậu cũng có "bug" là Qua Qua, Qua Qua dù chẳng biết làm gì nhưng nghe trộm và canh gác thì vẫn rất cừ. Vậy nên thay vì giấu giếm để hắn hành động đơn độc, chi bằng cậu chủ động đề xuất.
Khương Nhạc dùng que củi chọc chọc vào bếp lửa, nhíu mày: "Triệu Chính Hoa này phiền quá, phải để anh ta nằm yên một thời gian mới được."
Du Hòa Trung kinh ngạc vì Khương Nhạc lại có cùng suy nghĩ với mình, hắn hỏi: "Làm thế nào ạ?"
Khương Nhạc cười hì hì: "Đánh gãy chân anh ta, để anh ta nằm liệt giường một thời gian xem còn quậy được nữa không."
Du Hòa Trung nhìn cậu, chưa kịp nói gì thì Khương Nhạc có lẽ do ảnh hưởng của cuộc đối thoại với Qua Qua lúc nãy, buột miệng: "Cái chân ở giữa thì không được đ.á.n.h đâu nhé."
Nói xong, Khương Nhạc mới nhận ra mình vừa phát ngôn cái gì, mặt lập tức đỏ bừng như gạch nung. Cậu gượng gạo chuyển chủ đề: "Em... em xem nước sôi chưa kìa."
Du Hòa Trung nhận ra sự bối rối của cậu nên cũng không nói gì, ngoan ngoãn đứng dậy kiểm tra nồi nước.
Nước sôi rồi, hai người bận rộn làm gà, động tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc nồi gà hầm đã tỏa hương thơm phức trên bếp.
