Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 128: Không Có Kỹ Xảo, Đơn Thuần Chỉ Là Cảm Xúc
Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:15
Ngay lúc Thẩm Ưu định bước tới thử một chút, thì từ phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Ưu Ưu?”
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Ưu theo phản xạ quay đầu lại, vì vậy cô không nhìn thấy tay Tạ Trần Huyên đang kéo cung lần nữa bỗng run lên, dây cung còn chưa kéo căng, mũi tên đã bay vọt ra ngoài.
Tên trượt khỏi bia, rơi xuống đất.
Thẩm Ưu không ngờ lại gặp Tống Ứng Thời ở đây, vừa nhìn rõ mặt anh, cô suýt nữa không kìm được mà lộ ra vẻ mặt như gặp ma.
【Chuyện gì vậy trời? Hủy hôn rồi cơ mà, chẳng phải anh ta nên biến khỏi thế giới của mình sao?】
Tống Ứng Thời bước đến gần, Thẩm Ưu lập tức cảnh giác, toàn thân căng cứng. Thế nhưng, khi nhận ra cảm giác mất kiểm soát như trước kia không còn xuất hiện nữa, trong lòng cô chợt vui mừng.
【Tuyệt thật! Hủy hôn quả nhiên có tác dụng! Không cần làm “chó liếm” nữa rồi!】
Chàng trai dừng bước, như thể không nghe thấy gì, bước thẳng tới trước mặt cô: “Đúng là em thật rồi.”
Thẩm Ưu còn chưa kịp mở miệng thì bên kia, giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy.”
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Tống Ứng Thời nhạt đi một chút, khi gọi tên họ đầy đủ của người kia, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Trần Huyên, sao tự nhiên cậu lại từ nước ngoài về thế?”
“Lịch trình của tôi…” Tạ Trần Huyên nhướn mày, cười như không cười, hỏi ngược lại: “Cần phải báo cáo với cậu sao?”
Cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g bắt đầu lan tỏa giữa hai người, ánh mắt Thẩm Ưu nghi hoặc đảo qua lại giữa họ.
【Kỳ lạ thật, không phải quan hệ hai người họ rất tốt sao? Nhưng sao mình lại cảm thấy sắp đánh nhau vậy?】
Ánh mắt Tống Ứng Thời lướt qua ống kính quay gần đó, mím môi: “Lâu rồi không b.ắ.n cung cùng nhau, thi một trận chứ?”
Tạ Trần Huyên lập tức từ chối: “Để hôm khác đi.”
Anh ngừng một chút, hơi ngẩng cằm ra hiệu cho Thẩm Ưu lại gần, rồi nói với cô: “Anh sẽ dạy em từng bước một.”
Nghe giọng điệu đầy khiêu khích của Tạ Trần Huyên, tay Tống Ứng Thời siết chặt thành nắm đấm, nhếch môi cười lạnh: “Sao phải để hôm khác? Cậu sợ thua tôi trước mặt cô ấy à?”
Cơn giận trong lòng anh ta dâng lên dữ dội, dù cố kìm nén vẫn không tránh khỏi lộ ra phần nào.
Sớm nên nhận ra rồi.
Từ buổi đấu giá… không, phải từ sinh nhật của Từ Diệp Phồn, thậm chí còn sớm hơn thế, anh ta lẽ ra phải chú ý tới ánh mắt của Tạ Trần Huyên dành cho cô, từ lâu đã không còn giống như trước.
Giá như anh ta nhận ra sớm hơn...
Khóe môi chàng trai kéo xuống, anh ta bước đến chỗ trống gần họ, cầm cung lên, giương cung, kéo dây… nhưng không ngắm bia phía trước mà bất ngờ xoay người, buông tay b.ắ.n tên, trúng ngay hồng tâm của bia Tạ Trần Huyên, sát bên mũi tên vừa cắm trước đó.
Các vị khách trong trường b.ắ.n thấy vậy đều đặt cung xuống, bắt đầu chú ý, thì thầm bàn tán.
Dưới sự hướng dẫn của Tạ Trần Huyên, Thẩm Ưu cuối cùng cũng giương cung, nhắm bia, kéo dây, vừa định buông tay thì bị mũi tên bất ngờ làm cho giật mình.
Cạch.
Mũi tên rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Tạ Trần Huyên cúi xuống nhặt lên, đặt lại vào ống tên, vỗ vai cô cười nói: “Đừng sợ, cậu ta chỉ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thôi.”
Anh ra hiệu, bia phía trước được thay mới.
“Nếu cậu đã muốn thi thì tôi chơi với cậu một trận,” chàng trai nghiêng đầu nhìn anh ta, “Theo quy tắc thường, sáu mươi mũi tên, ai tổng điểm cao hơn thì thắng.”
Tống Ứng Thời quay đầu, ánh mắt lướt qua Thẩm Ưu, thấy cô không nhìn lại, ánh mắt anh ta hơi tối đi, rồi gật đầu: “Được.”
Bị một mũi tên bất ngờ b.ắ.n vào bia trước mặt khi chưa hề chuẩn bị tâm lý, Thẩm Ưu vẫn còn hoảng hồn, thấy hai người định thi đấu liền vội lùi ra sau vài bước tránh bị vạ lây.
Cô ngáp một cái, nhưng khi thấy ánh mắt Tạ Trần Huyên quét sang, lập tức tỉnh táo, hét to cổ vũ: “Anh Huyên cố lên nhé! Em đặt niềm tin vào anh đó!”
Chàng trai mỉm cười, ánh mắt sáng rực, nhìn Tống Ứng Thời đầy đắc ý.
Sắc mặt Tống Ứng Thời không thay đổi, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, như thể chê cười hành vi trẻ con kia.
Thế nhưng tay cầm cung của anh ta lại siết chặt hơn.
Sáu mươi mũi tên.
Tinh thần chiến đấu vừa rồi của họ không hề giảm bớt. Hơn nữa cả hai đều có ngoại hình nổi bật, vốn đã thu hút sự chú ý, giờ đây gần như toàn bộ trường b.ắ.n đều biết họ đang thi đấu. Nhân viên dù tỏ ra bận rộn, nhưng ánh mắt đều âm thầm đổ dồn về phía họ, còn các vị khách thì ngang nhiên đặt cung xuống vây xem.
Khán giả trong phòng livestream cũng vô cùng phấn khích:
【Wao wao, anh đẹp trai mặt lạnh kia là ai vậy? Là diễn viên chương trình sắp xếp hay khách mời mới thế?】
【Gì cơ? Nếu showbiz có trai đẹp cỡ này thì tôi đã biết rồi! Chắc chắn không phải người nổi tiếng đâu!】
【Trời ơi, không ngờ sáng sớm lại được xem màn kịch hấp dẫn thế này, đúng là phúc của kẻ dậy sớm mà!】
【Cược một gói mì cay: tiểu muội và anh đẹp trai này chắc chắn có chuyện! Ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy buồn man mác, đúng kiểu diễn xuất đỉnh hơn cả diễn viên phim truyền hình luôn!】
【Không có kỹ xảo, đơn thuần chỉ là cảm xúc, chắc chắn là thật! Haha!】
【Thích xem, thích xem quá đi!】
【Đặt cược không, xem tiểu Tạ hay anh đẹp trai sẽ thắng, thế nào?】
【Khó nói lắm, nhìn tư thế hai người họ đều là dân chuyên đấy.】
【Anh đẹp trai là kiểu “cao lãnh chi hoa” tôi mê mẩn, nhưng tiểu Tạ là người trong show tình yêu, giống như con nhà mình so với con nhà người ta, rối quá trời!】
【Ủng hộ tiểu Tạ! Tiểu Tạ chắc chắn thắng!】
Trong ánh mắt của vô số người, mũi tên trong tay Tống Ứng Thời không báo trước rời cung.
Vòng chín.
Khách xem bàn tán nhỏ:
“Giỏi thật đấy!”
“Tay anh ấy rất chắc, b.ắ.n cũng chuẩn nữa!”
Tạ Trần Huyên cũng từ tốn giương cung, nhắm bắn.
Cũng là vòng chín.
“Oa! Anh ấy cũng b.ắ.n trúng vòng chín! Hòa nhau rồi kìa!”
Vừa dứt lời, mũi tên thứ hai của Tống Ứng Thời đã bay ra.
Vẫn là vòng chín.
Anh ta dường như không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, từ đầu đến cuối không nói gì, tay cầm cung vững vàng, bình tĩnh thực hiện từng động tác.
Tạ Trần Huyên cũng lập tức b.ắ.n mũi tên thứ hai.
Mũi tên này trúng hồng tâm.
Có lẽ bị không khí xung quanh ảnh hưởng, cơn buồn ngủ sáng sớm của Thẩm Ưu tan biến, trong không khí căng thẳng, cô chăm chú nhìn chằm chằm hai cái bia. Thấy cảnh đó, cô nhỏ giọng khen: “Đỉnh quá!”
Dù nói nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh và khoảng cách không xa, giọng cô vẫn rơi vào tai Tống Ứng Thời.