Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 149: Chỉ Là Hơi Sợ Con Trai Thôi
Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:17
“Đúng vậy!”
Hứa Tĩnh vội vàng gật đầu: “Cậu là bạn gái của anh ấy à? Có thể nhờ anh ấy ký tên cho tớ không?”
“Ê ê ê, ăn có thể ăn bậy, chứ nói thì đừng có nói bậy nha!” Thẩm Cận Phong trợn tròn mắt, lập tức đính chính: “Bọn anh cùng họ Thẩm! Nó là em gái anh!”
Hứa Tĩnh ngẩn người một lúc, sau khi kịp phản ứng thì vỗ đầu một cái: “À đúng rồi! Bảo sao tớ thấy cậu quen quen!”
Cô ấy hưng phấn nhìn Thẩm Ưu: “Cậu, cậu, cậu… cậu từng tham gia show hẹn hò đúng không?! Cậu là Thẩm Ưu phải không? Trời đất ơi, cậu là em gái của Thẩm Cận Phong! Mà lại còn là bạn cùng phòng với tớ?! Vận may của tớ tốt quá đi!!!”
Vừa nói, Hứa Tĩnh vừa không để ai kịp phản ứng đã lục balo lấy ra giấy bút, làm động tác cầu xin: “Cưng à, nhờ anh trai ký cho tớ một chữ nhé! Tớ mê nhạc của ảnh lắm luôn!”
Thẩm Cận Phong liếc cô một cái, khó hiểu: “Anh đứng ngay đây, em hỏi anh trực tiếp không phải nhanh hơn sao?”
Hứa Tĩnh nhét giấy bút vào tay Thẩm Ưu, nghe vậy thì xấu hổ che mặt, không dám nhìn thẳng: “Trời ơi, người ta ngại mà!”
Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, ngay ngày đầu tiên nhập học đại học, vừa mở cửa phòng ký túc xá đã thấy idol của mình. Giờ cảm giác cứ như đang mơ, chưa tỉnh giấc vậy.
Việc xin chữ ký chẳng có gì to tát. Thẩm Cận Phong nhận lấy giấy bút từ tay em gái, chỉ mất vài giây đã ký một chữ ký nghệ thuật, rồng bay phượng múa.
Tạ Hiểu Phi có lẽ không quá quan tâm đến giới giải trí, nhìn Hứa Tĩnh rồi lại nhìn Thẩm Ưu và Thẩm Cận Phong, có vẻ không hiểu vì sao Hứa Tĩnh lại kích động như vậy. Thấy Thẩm Cận Phong ký tên cho Hứa Tĩnh, cô không khỏi lộ vẻ mơ hồ, thắc mắc hỏi:
“… Xin mạo muội hỏi một chút, Thẩm Ưu là người nổi tiếng à? Hay anh trai cô ấy là người nổi tiếng?”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh kinh ngạc: “Cậu không biết sao?!”
Cô lập tức lôi điện thoại ra, tìm bài viết liên quan đến show hẹn hò mà Thẩm Ưu từng tham gia, cùng với album hiện tại của Thẩm Cận Phong đang hot trên các nền tảng âm nhạc, nhiệt tình cho Tạ Hiểu Phi xem, vừa múa tay múa chân vừa kể lại thông tin mà mình biết được, thể hiện sự phấn khích tột độ của mình.
Cốc cốc cốc—
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Ưu đứng dậy ra mở cửa, đối diện với một ánh mắt trầm tĩnh.
Cô gái đứng ngoài cửa có chiều cao tương đương cô, làn da trắng, đeo kính gọng bạc, mặc áo thun trắng, khoác ngoài là áo khoác ngắn màu đen, quần túi hộp đen, chân đi giày vải đen hàng hiệu, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ hơi kéo thấp.
Cả người toát ra một chữ: ngầu.
Thẩm Ưu thoáng sững sờ khi nhìn thấy cô gái này.
Cô gái chớp chớp mắt, chủ động chào: “Chào cậu.”
Thẩm Ưu cũng đáp lại: “Chào cậu.”
Cô gái im lặng nhìn cô vài giây, rồi bất ngờ cong mắt cười: “Tớ tên Lê Thanh Y.”
Nụ cười ấy làm tan biến hoàn toàn khí chất lạnh lùng trước đó.
Thẩm Ưu lần đầu tiên thấy một người có sự thay đổi khí chất nhanh như vậy, hơi ngẩn người, rồi cũng cong môi mỉm cười: “Tớ tên Thẩm Ưu.”
Nghe vậy, cô gái hơi nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó cô ngập ngừng hỏi: “…Cậu là người nổi tiếng từng tham gia show hẹn hò đúng không?”
Thẩm Ưu bất lực đáp: “Là tớ, nhưng tớ không muốn làm người nổi tiếng đâu.”
Lê Thanh Y sau khi xác nhận thân phận của cô thì gật đầu, không nói gì thêm.
Thẩm Ưu thấy cô ấy không mang nhiều đồ, chỉ có một vali hành lý, to hơn của Tạ Hiểu Phi một chút.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu cũng là người ở đây à?”
Lê Thanh Y không chút do dự đáp: “Không, tớ đến từ thành phố M.”
Thẩm Ưu thấy cô ấy đeo một balo vai, đẩy vali tới bên giường mình, đặt balo lên bàn, chưa vội sắp xếp hành lý mà kéo khóa balo ra, lục tìm thứ gì đó bên trong.
Thẩm Ưu phát hiện mình không thể rời mắt khỏi Lê Thanh Y.
Trên người cô ấy có một loại khí chất đặc biệt, rất dễ chịu.
Cô không kiềm được lại mở lời: “Cậu mang ít đồ thật đấy.”
Lê Thanh Y đáp gọn lỏn: “Ừ, cần gì thì mua sau.”
Vừa dứt lời, cô ấy liền lấy ra mấy túi gì đó từ balo, đưa cho cả nhóm.
Thẩm Ưu nhận lấy, nhìn bao bì lạ mắt chưa từng thấy, tò mò hỏi: “Cái này là gì vậy?”
Lê Thanh Y đáp: “Đặc sản quê tớ, ngon lắm, các cậu thử xem.”
“Cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Sau khi mọi người gần như đã dọn dẹp xong giường ngủ, cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa.
Thẩm Cận Phong vốn định mời cả phòng Thẩm Ưu đi ăn, cũng tiện để mọi người làm quen với nhau. Không ngờ quản lý lại gọi điện khẩn, nói bản demo thu âm hôm qua bị xóa nhầm mà chưa kịp sao lưu, bây giờ phải lập tức quay về thu lại.
Dù biết em gái không thiếu tiền, Thẩm Cận Phong vẫn chuyển khoản cho cô, xoa đầu cô đầy áy náy: “Anh ba có việc gấp, hôm nay không thể đưa em đi tham quan trường được rồi. Em cùng các bạn ăn trưa đi, rồi tiện thể dạo quanh một vòng, nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Ưu gật đầu: “Vâng ạ, anh ba cũng chú ý an toàn nhé!”
Thẩm Cận Phong không thể ăn cùng mọi người, khiến người vui kẻ buồn.
Hứa Tĩnh đương nhiên tiếc nuối vì không được ăn trưa cùng thần tượng, cơ hội này ngàn năm có một, lỡ mất rồi có khi cả đời cũng không gặp lại được. Nếu được ngồi ăn cùng Thẩm Cận Phong, chắc chắn mấy chị em trong nhóm fan sẽ ghen tỵ c.h.ế.t mất!
Nhưng Lê Thanh Y lại thở phào nhẹ nhõm.
Thấy vậy, Thẩm Ưu thắc mắc: “Thanh Y, cậu không thích anh ba của tớ à?”
Chứ nếu không, sao vừa nghe không phải ăn với Thẩm Cận Phong, cô ấy lại tỏ ra nhẹ nhõm như vậy?
Hứa Tĩnh cũng nhìn cô đầy nghi hoặc: “Hả? Cậu không muốn ăn với idol của tớ à? Sao thế?”
Sợ họ hiểu lầm, Lê Thanh Y vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải đâu, tớ không có ý gì với anh của Thẩm Ưu cả, chỉ là tớ hơi sợ con trai thôi.”
Thẩm Ưu gật đầu thông cảm.
Bảo sao lúc anh ba chào cô ấy, Lê Thanh Y không dám nhìn thẳng, mặt cứ lạnh tanh, làm anh ba tưởng cô ấy ghét mình, còn nhắn tin cho Thẩm Ưu thắc mắc.
Tạ Hiểu Phi bỗng nhớ ra chuyện gì đó, hớn hở nói: “Nãy tớ đi lấy hàng thì gặp một anh siêu đẹp trai luôn!”
Hứa Tĩnh vẫn đang đắm chìm trong vẻ đẹp và giọng hát của Thẩm Cận Phong, cùng niềm vui khi được ở chung phòng với em gái idol, liền nhướn mày không mấy để tâm: “Đẹp trai á? Đẹp cỡ nào? Có đẹp bằng anh của Thẩm Ưu không?”
“Cái đó khó nói lắm,” Tạ Hiểu Phi nghiêm túc: “Theo gu của tớ thì anh đẹp trai kia còn ngon hơn một chút ấy chứ.”