Toàn Mạng Rùng Mình: Nữ Đại Sư Livestream Bóc Mẽ Thiện Ác - Chương 162: Tiền Bối, Xin Hãy Cùng Chúng Cháu Về Nhà
Cập nhật lúc: 06/09/2025 01:17
Mười mấy vị tướng tập hợp lại, cùng những người lính thế hệ mới của Hoa Hạ nhìn nhau.
Hai bên đều im lặng, nhưng những giọt nước mắt nén lại và ánh mắt kiên cường của họ lại giống nhau đến lạ thường.
Một bên là những chiến sĩ Hoa Hạ hy sinh từ mấy chục năm trước, mặc bộ quân phục màu vàng đất.
Một bên là những người lính thời hiện đại, khoác trên mình bộ quân phục xanh lá.
Khung cảnh ấy vừa mang cảm giác chia cắt, lại vừa hài hòa đến lạ kỳ.
Cuộc gặp gỡ xuyên thế kỷ giữa hai thời đại khiến người xem không thể ngừng rơi lệ.
[Cuộc gặp gỡ giữa những vị thần bảo hộ của hai thời đại khác nhau, sao lại khiến tôi cảm thấy bi tráng đến thế, khóc mất rồi.]
[Nhìn ánh mắt của họ kìa, vừa thấu hiểu lại vừa đầy tiếc nuối, thật khiến lòng người rung động.]
[Không ngờ cảnh tượng trong mơ của tôi lại hiện ra trước mắt. Tiền bối ơi, xin hãy nhìn đi, nhìn những chiến sĩ Hoa Hạ thế hệ sau của chúng ta, họ cũng giống như các ngài, đều là những người đáng yêu nhất thế giới.]
Họ đã thấy rồi, tất cả đều thấy rồi!
Hơn mười vạn đôi mắt đều đang nhìn về những chiến sĩ Hoa Hạ thế hệ mới.
Dáng vẻ của họ hiên ngang, ánh mắt trong sáng mà kiên định, chỉ đứng đó thôi cũng toát lên khí phách bất khuất.
Ai nấy đều cường tráng, kỷ luật quân đội nghiêm minh, tốt hơn thời của họ rất nhiều, rất nhiều...
Nhìn thấy cảnh ấy, những anh linh không hẹn mà cùng cười lên.
Khi hy sinh, trong lòng mỗi người đều tự hỏi: Tương lai của Hoa Hạ sẽ ra sao?
Dù chưa được trở về Hoa Hạ để tận mắt chứng kiến sự phát triển hiện tại, nhưng nhìn những chiến sĩ trước mắt, họ biết rằng Hoa Hạ bây giờ nhất định rất tốt đẹp.
Dương Kiện, người phụ trách phía quân đội Hoa Hạ, bước lên vài bước, tiến đến bên cạnh Đại tướng Đới và mọi người.
Nhìn những tiền bối vai vác s.ú.n.g đao, người đầy máu, Dương Kiện hô lớn: "Chào cờ!"
Xoạt!
Năm nghìn người phía sau đồng loạt giơ tay phải lên, nghiêm trang chào những anh linh.
Động tác đồng nhất khiến các anh linh sáng mắt.
Đại tướng Đới mắt rạng rỡ: "Chào cờ!"
Hơn mười vạn anh linh cũng đồng loạt đáp lễ.
Lễ xong, Dương Kiện đưa tay phải về phía Đại tướng Đới: "Đại tướng Đới, tôi là Dương Kiện, người phụ trách chiến dịch lần này, rất vui được gặp mọi người."
Đại tướng Đới khẽ lấy tay lau lên quần áo, rồi mới đưa tay nắm lấy tay Dương Kiện.
"Tốt lắm, chúng tôi cũng rất vui được gặp các đồng chí."
"Không biết hiện tại, người dân Hoa Hạ đã có đủ cơm ăn, áo mặc, nhà ở chưa?"
Dương Kiện khẽ giật mình, nhìn những gương mặt đầy mong đợi của Đại tướng Đới và các tướng lĩnh khác, trả lời:
"Xin các tiền bối yên tâm, người dân Hoa Hạ hiện nay ai cũng no đủ, ấm áo, có nhà để ở, người già có nơi nương tựa, trẻ nhỏ được chăm sóc!"
"Tốt!" Đại tướng Đới và mọi người đồng thanh hô lớn.
"Tốt lắm!"
"Vậy ta hỏi thêm, hiện tại Hoa Hạ có còn bị nước ngoài xâm lược không?"
Dương Kiện nắm chặt tay, giọng đanh thép: "Không!"
"Hoa Hạ hiện nay là cường quốc thế giới, ngay cả Mỹ muốn động thủ cũng phải cân nhắc ba lần!"
Nghe tin Hoa Hạ đã trở thành cường quốc, tất cả các anh linh đều nở nụ cười mãn nguyện.
Nhớ lại ngày xưa, Hoa Hạ yếu thế, ai cũng muốn chà đạp, cảm giác ấm ức ấy đến c.h.ế.t họ cũng không quên.
Giờ đây, Hoa Hạ đã trở thành cường quốc, nghĩa là sẽ không còn chiến tranh, nhân dân không phải lưu lạc.
Những chiến sĩ thế hệ sau này cũng không phải tiếp nối xông pha chiến trường, dùng thân mình xây thành bảo vệ Tổ quốc.
Xem ra, nỗ lực của bao thế hệ cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái.
Đại tướng Đới và mọi người lặng lẽ nhìn về phía Hoa Hạ, nỗi nhớ nhà trong lòng càng thêm thiết tha.
"Tiền bối, xin hãy cùng chúng cháu về nhà, Hoa Hạ đã chờ đợi các ngài quá lâu rồi." Dương Kiện cúi người nói.
"Về nhà?" Đại tướng Đới và mọi người đồng loạt quay đầu, miệng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, chúng ta về nhà!"
"Về nhà! Về nhà!"
Hơn mười vạn anh linh đồng loạt giơ tay hô vang, tiếng gọi về nhà vang dội.
Sự mong chờ trong từng lời nói ấy, tất cả con dân Hoa Hạ đang xem livestream đều thấu hiểu.
[Về nhà! Nghênh đón tiền bối trở về!]
[Đều tại chúng cháu đến quá muộn, không sớm đón các ngài về. Lần này trở về, xin đừng đi nữa, được không?]
[Về, tất cả đều về, chúng cháu sẽ đi đón các ngài, nhất định!]
[Không thể sang Myanmar đón, nhưng xin hãy cho chúng cháu biết nơi các ngài sẽ đến, chúng cháu sẽ đợi ở đó!]
[Đại sư Giang, tiền bối sẽ trở về bằng cách nào, máy bay hay tự bay về? Đã định sẵn địa điểm hạ cánh chưa? Chúng cháu muốn được gặp các ngài, được không?]
Bị gọi tên, Giang Đường mỉm cười: "Máy bay không chở nổi nhiều người thế này đâu, chúng tôi sẽ cùng tiền bối bay về."
Đại tướng Đới bất ngờ tiến sát lại, xuất hiện trong khung hình livestream.
"Máy bay gì cơ?"
Giang Đường giải thích: "Hơn sáu mươi triệu đồng bào Hoa Hạ đang xem livestream hỏi rằng chúng ta sẽ về bằng máy bay hay cách nào khác, em nói với họ là chúng ta sẽ bay về."
"Sáu mươi triệu?!" Đại tướng Đới kinh ngạc thốt lên, các tướng lĩnh khác cũng xúm lại.
"Lão Đới, cậu hét cái gì thế?"
Đại tướng Đới kéo hai người lại, mắt tròn xoe: "Đồng chí Giang Đường nói rằng trong cái điện thoại này có hơn sáu mươi triệu người đang xem chúng ta!"
"Hả? Sáu mươi triệu?!"
"Vậy những việc chúng ta vừa làm đều bị nhiều người thấy rồi?"
Giang Đường gật đầu: "Đúng vậy."
Thấy sắc mặt Đại tướng Đới và mọi người hơi khác lạ, Giang Đường mỉm cười nói:
"Mọi người đều khen tiền bối lợi hại, nóng lòng muốn gặp các ngài lắm rồi."
Đại tướng Đới ngượng ngùng một lúc mới lên tiếng: "Vậy... vậy cảnh ta ăn ma trong tòa nhà lúc nãy, họ cũng thấy rồi?"
Thấy Giang Đường gật đầu, Đại tướng Đới đập tay lên trán, vội vàng giải thích:
"Ấy... các cháu ơi." Giọng ông đột nhiên ngập ngừng.
[Chúng cháu nghe rõ đây, Đại tướng Đới!]
[Đại tướng Đới đáng yêu quá, động tác ăn ma của ngài khiến chúng cháu phấn khích lắm, thật là bậc thầy!]
Đại tướng Đới tốt nghiệp trường quân sự Hoàng Phố nên có thể đọc hiểu bình luận của netizen.
Thấy mọi người đều khen mình làm tốt, ông xoa đầu cười khành khạch.
"Mọi người đừng hiểu lầm, ta không cố ý ăn ma đâu, chỉ là muốn thử xem có bổ sung năng lượng được không, ai ngờ bọn chúng một đứa khó ăn hơn một đứa."
"Không những không bổ sung được năng lượng, suýt nữa còn làm ta nôn mửa."
"Cảnh tượng ấy đáng sợ lắm, không biết có làm các cháu hoảng sợ không?"
Netizen cười ồ lên, Đại tướng Đới quả là đáng yêu!
Điều ông bận tâm lại là sợ cảnh tượng ấy làm netizen sợ hãi, thật là một vị tiền bối ấm áp.