Toàn Mạng Rùng Mình: Nữ Đại Sư Livestream Bóc Mẽ Thiện Ác - Chương 69: Trứng Trứng... Vỡ Tan Tành...
Cập nhật lúc: 06/09/2025 01:09
"Aaaaa, trên người tôi có giòi bọ!"
"Ói, kinh tởm quá, nó đang bò trên đầu tôi, mau có ai đó giúp tôi với!"
"Cứu tôi với, cảnh sát cứu tôi!"
Cảnh sát và Đinh Hương nhìn trò nghịch ngợm của bé con, phải cắn môi đến đau mới nhịn được cười.
Thấy mấy người bị giòi bọ bò đầy mặt kêu cứu, hai cảnh sát đứng gần đó lặng lẽ lùi lại vài bước.
Bé con ngoảnh đầu nhìn, khịt mũi đầy kiêu ngạo.
Thế đã gọi là kinh tởm sao?
Vậy khi chứng kiến lũ giòi gớm ghiếc xuất hiện trên người mình, nhìn chúng từng chút một gặm nhấm thịt da, chui rúc trong cơ thể mình, bé đã kêu ca gì đâu?
Chúng dám gọi bé là tiểu quỷ, gọi mẹ bé là kẻ tâm thần, gọi ông bà ngoại và họ hàng là kẻ gây rối?
Bé chỉ chia sẻ một chút "bảo bối" trên người cho họ thôi, có đòi mạng sống của họ đâu, ồn ào làm gì.
Màn trình diễn của bé con lập tức thu hút vô số fan hâm mộ.
Duy Nguyện Thời Gian Thanh Khiết tặng 1 siêu rocket: [Aaaa, bé con quá đỉnh! Dì yêu cháu lắm!]
Cái Tên Này Nhất Định Phải Dài tặng 1 siêu rocket: [Tuyệt vời, hahaha, bé con hợp gu tôi quá, làm tốt lắm!]
Những khán giả khác:
[Hahaha, khoái nhất hôm nay, bé con làm điều tôi không dám làm, cháu là thần tượng của tôi!]
[Bé con khiến nước mắt tôi khô ngay lập tức, vui quá, mọi người nhìn biểu cảm của bọn họ kìa, hahaha, đúng là thích xen vào chuyện người khác.]
[Hu hu, càng yêu bé con hơn, nhỏ vậy đã biết bảo vệ mẹ và người thân, chú sẽ đợi cháu trở lại, khi cháu tái sinh chú nhất định sẽ tới thăm, lì xì cháu phong bì lớn!]
[Cho tôi với, tôi cũng muốn gặp bé con!]
[Vậy đi, lát nữa tôi lập vài nhóm fan, chúng ta kéo Đinh Hương vào, sau này cô ấy sinh con, chúng ta cùng đến chúc phúc nhé?]
[Hay lắm hay lắm, tôi đợi đại sư Giang lập nhóm mãi, nhưng đại sư có vẻ không có ý định, vậy phiền anh bạn kia giúp đại sư lập vài nhóm, để chúng ta có nơi lui tới khi không livestream.]
Giang Đường chứng kiến mọi người bàn tán về việc lập nhóm trong bình luận, chỉ hai phút sau đã có hơn chục nhóm 5000 người...
Nhưng nếu là để đến chúc phúc cho bé con, cô cũng muốn tham gia.
Gạt bỏ suy nghĩ linh tinh, Giang Đường tập trung vào livestream.
Cô để bé con đi báo thù, không có nghĩa là cho phép bé g.i.ế.c hai người đó, cô phải canh chừng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bé.
Bé con cười toe toét quay lại chỗ Tôn Tiểu Hoa.
Bé chẳng có gì để nói với người này, bé chỉ muốn báo thù cho mình, trút giận cho mẹ!
Tôn Tiểu Hoa há hốc miệng, nước dãi chảy đầy người.
Nhìn đôi mắt bà ta, bé cảm thấy kinh tởm. Chính đôi mắt này, khi bóp nghẹt bé, đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt Tôn Tiểu Hoa đỏ ngầu vì không thể nhắm lại, tràn đầy nước mắt.
Giơ bàn tay nhỏ xíu, bé con móc phắt hai nhãn cầu của Tôn Tiểu Hoa ra.
Tôn Tiểu Hoa đứng im không nhúc nhích, mặt đầy máu, hai hốc mắt trống rỗng.
"Aaaaa, cứu tôi, cứu tôi!"
Dù không cử động được, nhưng bà ta vẫn có thể kêu la, Tôn Tiểu Hoa đau đớn gào thét.
Tôn Minh Huy nhìn thấy cảnh Tôn Tiểu Hoa bị móc mắt, run rẩy toàn thân.
Bé con cầm hai nhãn cầu lớn hơn cả bàn tay mình, nhìn Tôn Minh Huy.
"Đến lượt ngươi."
"Không! Đừng!"
"Là lỗi của mụ ấy, mụ ấy g.i.ế.c cháu, không liên quan đến tôi, tôi là cha ruột của cháu, cháu không được g.i.ế.c tôi!"
Câu nói này khiến những dân làng đang cố gạt giòi bọ trên người đồng loạt dừng tay.
"Hai người thật sao?!"
"Minh Huy, nó thật là con trai anh? Mẹ anh g.i.ế.c nó?!"
Bị dọa bởi cảnh tượng thảm khốc của Tôn Tiểu Hoa, lại bị tiểu quỷ đáng sợ nhìn chằm chằm, Tôn Minh Huy không chịu nổi nữa.
"Đều là do mụ ấy hại tôi, đều là do mụ ấy!"
"Là mụ ấy động chạm tôi khi tôi mới học cấp ba, là mụ ấy ép tôi ngủ cùng, là mụ ấy bắt tôi làm những chuyện kinh tởm đó!"
"Là mụ ấy muốn có con, không phải tôi, là mụ ấy đổi hai đứa trẻ, không phải tôi!"
"Là mụ ấy không muốn giữ đứa con do phụ nữ khác sinh ra, mới hại con của Đinh Hương, thật sự không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan!"
...
...
Dân làng há hốc miệng không nói nên lời.
Chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy lại xảy ra ngay trong làng họ.
Mà họ, lại không phân biệt phải trái đã xua đuổi Đinh Hương.
Mỗi người mặt đỏ, tái, đen xì như biến sắc.
Bị người ta dẫn người đến đánh như vậy, đúng là không oan chút nào!
Một số cảm thấy mất mặt lập tức bỏ đi, vừa đi vừa chửi, nói bẩn tai bẩn mắt.
Số còn lại vì hiếu kỳ, cố gắng chịu đựng nỗi sợ và sự kinh tởm đứng lại.
Bé con nhìn Tôn Minh Huy khóc đến nghẹt thở, mắt tối sầm, đá một cước vào giữa hai chân hắn.
Với người ngoài, đó chỉ là cú đá nhẹ nhàng, nhưng với Tôn Minh Huy, nó suýt khiến hắn ngất đi.
Trứng của hắn... vỡ tan tành...
Tôn Minh Huy còn chưa kịp kêu lên, cơn đau dữ dội đã khiến hắn tối sầm mắt, ngất lịm.
Tất cả đàn ông ở hiện trường và đang xem livestream đều cảm thấy dưới thân mình lạnh toát, đau nhói.
[Aaaa, ủng hộ bé con! Bé con quá tuyệt!]
[Cú đá này khiến tôi vừa sướng vừa đau, chỉ đàn ông mới hiểu nỗi đau đó, trứng của Tôn Minh Huy chắc vỡ tan rồi? Nỗi đau đó tôi không thể tưởng tượng nổi.]
[Đau c.h.ế.t cũng đáng, cái gì cũng đổ lỗi cho mẹ, giỏi đùn đẩy thật đấy.]
[Nếu nhận thức và tư tưởng hắn bình thường, khi có khả năng phản kháng, hắn đã từ chối mối quan hệ biến thái này!]
[Suy cho cùng, trong thâm tâm hắn đồng ý, không thì tôi không tin hắn chịu đựng suốt mười năm.]
[Haha, khi hai người chối bỏ việc gán cho Đinh Hương cái mác tâm thần, hẳn họ cũng biết chuyện này không được chấp nhận, không muốn người khác biết, nhưng sự biến thái và kích thích đó cũng là thứ họ tận hưởng và không muốn từ bỏ.]
Trong lúc mọi người bàn tán, bé con đá một cái, đ.ấ.m một cái, Tôn Tiểu Hoa và Tôn Minh Huy tuy chưa chết, nhưng chỉ còn thoi thóp.
Tôn Tiểu Hoa bị móc mắt, cắt lưỡi, hủy hoại nhan sắc, sau này không nhìn không nói được.
Tôn Minh Huy bị đá vỡ trứng, gãy tay gãy chân, dù chữa khỏi cũng thành phế nhân.
Nhìn hai người đau đến ngất, bé con bay lơ lửng trên không, lắc lư cơ thể.
Đến khi toàn bộ giòi bọ rơi xuống người hai kẻ đó, bé mới bay về lòng Đinh Hương.
Lúc nãy vì nôn nóng được mẹ ôm, bé chưa kịp xử lý mấy thứ kinh tởm trên người.
Không biết mẹ có sợ không.
Nghe nói con gái sợ nhất là côn trùng, mấy con giòi đó bé là con trai còn sợ, mẹ hẳn hoảng lắm.
Quay về lòng mẹ, bé con ngẩng đầu nhìn Đinh Hương: "Mẹ, con xin lỗi."
Đinh Hương xoa đầu bé, dịu dàng hỏi: "Sao con phải xin lỗi mẹ?"
Bé con ngượng ngùng: "Con chưa gạt mấy con giòi đi, chắc mẹ sợ lắm, con xin lỗi mẹ."
"Nhưng con đã bỏ hết chúng lên người hai kẻ kia rồi, mẹ đừng sợ nữa nhé."
Nụ cười của bé rất đáng sợ, nhưng trong mắt Đinh Hương, không có đứa trẻ nào đáng yêu bằng con mình.
"Con yêu, mẹ đưa con về nhà."
"Dạ mẹ."
Đinh Hương và mọi người ôm t.h.i t.h.ể bé con dần khuất xa.