Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1200
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:12
1200. Phượng Khê sụp phòng
Nào phải vì lũ đệ tử hóng hớt kia đi/ên rồ, mà là bởi lẽ tiền tài động lòng người. Đâu cần vắt óc suy nghĩ chi cho mệt, cứ thế mà có tiền bỏ túi, dại gì chẳng làm?
Sau màn chào hỏi xã giao với đám đệ tử mê ăn "dưa", Phượng Khê cùng tên đệ tử Lự Kính, tay xách bánh ngàn lớp, ung dung tiến về chính đường.
"Đệ tử nội môn Phượng Khê bái kiến Hạ Hầu đường chủ!"
Quân Văn và Tất trưởng lão cũng vội vàng theo sau cúi mình.
Hạ Hầu đường chủ, mặt mày nghiêm nghị, cất giọng:
"Hôm nay triệu ba người các ngươi đến đây, là bởi Diêu chấp sự của Dược Phố cáo trạng các ngươi có liên quan đến việc Thực Cốt Châm Mao ch/ết hàng loạt. Diêu chấp sự, ngươi hãy trình bày ngọn nguồn sự tình!"
Diêu chấp sự tức thì lên tiếng:
"Mồng bảy tháng này, ba người Phượng Khê phụng mệnh đến Dược Phố làm nhiệm vụ, có trách nhiệm bắt lũ Hắc Đố ngoài ruộng Thực Cốt Châm Mao. Bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, nên ba người họ đã lưu lại Dược Phố qua đêm. Sau này, tông chủ hạ lệnh miễn nhiệm vụ cho họ. Tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi, nào ngờ từ ngày họ rời đi, Thực Cốt Châm Mao bắt đầu héo ch/ết dần, đến nay đã ch/ết hơn nửa!
Sau khi ba vị trưởng lão Dược Phố nghiên cứu, phát hiện nguyên nhân ch/ết là do linh lực gây thương tổn! Chắc chắn kẻ đầu têu chính là ba người họ! Ba kẻ này, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ cho mau, đã không nghe lời dặn dò dùng tay bắt, mà lén lút dùng linh lực, khiến Thực Cốt Châm Mao ch/ết hàng loạt. Hành vi này không chỉ gây tổn thất lớn cho tông môn mà còn vô cùng tệ hại, khẩn cầu Hạ Hầu đường chủ trọng phạt, răn đe kẻ khác!"
Đám quần chúng hóng chuyện lập tức xôn xao. Trước đó, họ thấy Diêu chấp sự nhưng nào biết Phượng Khê phạm tội gì. Nay nghe xong, ôi chao, lại dính vào chuyện lớn đến vậy, đừng nói là kiếm tiền, e rằng thân mình còn khó giữ!
Nhưng cũng có vài kẻ tin Phượng Khê, lần trước nàng còn có thể kéo cả chín vị trưởng lão cùng chín tên thân truyền đệ tử xuống ngựa, lần này chắc chắn cũng xoay chuyển càn khôn được thôi.
Hạ Hầu đường chủ vỗ mạnh kinh đường mộc, tức thì cả hiện trường im phăng phắc.
"Phượng Khê, ba người các ngươi có nhận tội không?"
Phượng Khê lập tức đáp:
"Hạ Hầu đường chủ, chúng ta oan uổng!
Thứ nhất, lời Diêu chấp sự nói tự có chỗ mâu thuẫn. Hắn bảo chúng ta dùng linh lực để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu đã dùng linh lực, cớ sao nhiệm vụ lại chưa xong? Chúng ta cần gì phải làm điều thừa?!
Thứ hai, hắn cũng nói sau khi chúng ta rời đi, Thực Cốt Châm Mao mới bắt đầu héo ch/ết. Vậy chuyện này có can hệ gì đến chúng ta?! Nếu muốn ch/ết, sao không ch/ết sớm hơn?!
Thứ ba, hắn nói nguyên nhân Thực Cốt Châm Mao héo ch/ết là do ba vị trưởng lão Dược Phố nghiên cứu mà ra. Ai ai cũng biết Tấn trưởng lão và Sầm trưởng lão có hiềm khích với ta, vậy nên ta hoàn toàn có lý do để nghi ngờ đây là vu oan hãm hại!"
editor: bemeobosua
Hạ Hầu đường chủ gật gật đầu: "Diêu chấp sự, ngươi giải thích thế nào?"
Diêu chấp sự dường như đã chuẩn bị từ trước, liền nói:
"Vì sao các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, cái này phải hỏi chính các ngươi, ta làm sao biết?! Nói không chừng chính là cố ý ở lại Dược Phố để phá hoại! Thực Cốt Châm Mao nếu bị linh lực gây thương tích sẽ không lập tức xuất hiện bệnh trạng, cho nên mới héo ch/ết sau khi các ngươi đi. Tuy nói Tấn trưởng lão và Sầm trưởng lão có hiềm khích với ngươi, nhưng Tả Khâu trưởng lão thì không hề liên quan gì đến ngươi, lại còn là người đức cao vọng trọng, lẽ nào lão nhân gia ấy lại vu oan các ngươi?!"
Phượng Khê nghe xong, cười phá lên!
"Diêu chấp sự, vạn sự đều cần động cơ. Ba chúng ta làm vậy thì có lợi ích gì sao? Hiển nhiên là không! Không những không có lợi mà còn mang họa lớn, sẽ đẩy chúng ta vào chỗ vạn kiếp bất phục! Vậy ngươi nói xem, chúng ta vì sao lại phải làm như vậy?"
Diêu chấp sự hiển nhiên không ngờ Phượng Khê lại nói vậy, ấp úng một lát mới đáp:
"Bởi vì ba các ngươi bất mãn với nhiệm vụ ta giao, nên cố ý trả thù!"
Lời hắn vừa dứt, Phượng Khê lập tức hỏi: "Chúng ta bất mãn với nhiệm vụ ngươi giao? Vì sao chúng ta bất mãn?"
Diêu chấp sự gần như theo bản năng nói: "Bởi vì ta cố ý nhằm vào các ngươi, trì hoãn thời gian tu luyện của các ngươi."
Phượng Khê vỗ tay cái bốp:
"Aizz, ta quả thật không nghĩ tới điểm này, cứ tưởng ngươi chỉ là công tâm chính trực, ai dè lại cố ý gây khó dễ chúng ta! Vậy thì thông suốt rồi! Ngươi bị Tấn trưởng lão và Sầm trưởng lão sai khiến, muốn nhốt ba chúng ta ở Dược Phố, để chúng ta không kịp tu luyện ra linh cốt đầu tiên. Không ngờ tông chủ lão nhân gia người ta nhìn rõ mọi việc, phá hỏng qu/ỷ kế của các ngươi.
Một kế không thành lại sinh kế hiểm độc hơn, ngươi sai người dùng linh lực làm bị thương Thực Cốt Châm Mao, cứ thế là có thể khiến Tả Khâu trưởng lão cũng đưa ra phán đoán tương tự. Các ngươi thật là quá ác độc! Quan trọng nhất là, ngươi không có bằng chứng, chỉ là suy đoán mà thôi! Nếu suy đoán cũng có thể định tội người ta, e rằng ngươi đã ch/ết trăm lần rồi hồi sinh!"
Diêu chấp sự: "..."
Đám quần chúng hóng chuyện tức thì nghị luận sôi nổi!
"Ta thấy Phượng Khê nói có đầu có đuôi, không chừng thật sự là có chuyện như vậy!"
"Không phải sao?! Ba người Phượng Khê đâu có ngốc cũng chẳng đi/ên, tại sao lại phải động tay động chân trong dược điền?! Vừa nhìn đã thấy là vu oan giá họa!"
"Nói cho cùng, chẳng phải vì Phượng Khê đắc tội hai vị trưởng lão kia, đây là trả thù ngấm ngầm thôi!"
Hạ Hầu đường chủ lại vỗ kinh đường mộc:
"Diêu chấp sự, lời Phượng Khê nói có lý, ba người bọn họ không có động cơ làm như vậy. Nếu ngươi không có chứng cứ khác, chỉ dựa vào lời ngươi nói lúc trước thì không thể định tội cho ba người bọn họ."
Diêu chấp sự liếc nhìn Phượng Khê một cái, rồi đắc ý nói:
"Hạ Hầu đường chủ, Dược Phố gần đây chỉ có đệ tử nội môn và người của Dược Phố ra vào, điểm này có thể kiểm tra qua pháp trận lưu ảnh của Dược Phố. Ai cũng biết, phàm là Niết Tu, một khi tu thành toàn bộ linh cốt thì chỉ có thể vận dụng lực lượng Niết Tu, không thể dùng linh lực. Trong số những người đó, chỉ có ba người Phượng Khê có thể vận dụng linh lực, cho nên bọn họ chính là đầu sỏ gây tội!"
Lời Diêu chấp sự vừa thốt ra, lòng Hạ Hầu đường chủ tức thì chùng xuống. Dù ông tin ba người Phượng Khê vô tội, nhưng giờ đây hiển nhiên đang ở thế bị động. Bởi lẽ Diêu chấp sự nói không sai, một khi tu thành toàn bộ linh cốt quả thật không thể vận dụng linh lực.
Đúng lúc này, đám đông xôn xao, nhường ra một lối đi. Sầm trưởng lão và Tấn trưởng lão đã đến. Hai người họ chào hỏi Hạ Hầu đường chủ xong, Tấn trưởng lão nói:
"Hạ Hầu đường chủ, chúng ta đến đây một mặt là để bàng thính vụ án, mặt khác là cung cấp hình ảnh những người ra vào Dược Phố trong khoảng thời gian này, dùng để chứng thực lời khai của Diêu chấp sự."
Tấn trưởng lão kích hoạt Lưu Ảnh Thạch, tức thì mọi người trong hiện trường đều thấy tình hình ra vào Dược Phố gần đây. Quả nhiên như lời Diêu chấp sự, trừ đệ tử nội môn thì chỉ còn người của Dược Phố, mà những người này đều đã tu thành toàn bộ linh cốt.
Hạ Hầu đường chủ dù lòng thiên về ba người Phượng Khê, nhưng giờ đây chỉ có thể nói:
"Phượng Khê, các ngươi có gì để nói về chuyện này?"
Chưa kịp đợi Phượng Khê mở lời, đám đệ tử hóng chuyện lại một trận xôn xao. Thì ra, Cát trưởng lão và Khương trưởng lão đã tới. Sắc mặt cả hai đều chẳng mấy dễ chịu. Khi đi ngang qua Phượng Khê, Cát trưởng lão truyền âm nhập mật:
"Nha đầu ch/ết tiệt kia, nhị cữu ông ngoại ngươi tới kìa! Ngươi vui không, bất ngờ không?"
Phượng Khê: Xong con bê, ta sụp phòng rồi!