Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1202
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:12
1202. Ngươi Mang Tiếng Là Vai Ác Mà Sao Nghèo Hèn Đến Thế?!
Tấn trưởng lão, kẻ thâm trầm hơn Sầm trưởng lão, biết rõ đối với dương mưu của Phượng Khê, cách tốt nhất là làm ngơ. Càng đôi co, càng tự chuốc lấy rắc rối. Dù sao Diêu chấp sự đã lãnh đủ tội thay, chẳng cần thiết phải tự mình đ.â.m đầu vào. Thế là, hắn truyền âm nhập mật cho Sầm trưởng lão:
"Đừng đáp lại nàng, kẻo trúng kế qu/ỷ quái của con nha đầu thối này. Trước tiên hãy ứng phó xong chuyện trước mắt, sau đó tính sổ kỹ càng."
Sầm trưởng lão "ừ" một tiếng, trong lòng thầm rủa:
"Ngươi không phải nói đây là kế sách vạn toàn sao? Kết quả chỉ được đến thế này thôi à?! Ngươi còn chẳng biết có thứ Linh Khí phân rõ hơi thở linh lực, mà dám bày ra cái cục diện như vậy sao?! Còn tự xưng là thông minh, kết quả thì chẳng ra cái mộc gì cả!"
Hạ Hầu đường chủ biết Diêu chấp sự là kẻ lãnh tội thay, nhưng truy cứu sâu hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi ông biết không thể tra ra được gì. Tấn trưởng lão đã dám bày ra cái cục diện này, chắc chắn đã tính toán kỹ lưỡng đường lui. Quan trọng nhất là, ông chưa từng nghe nói đến cái gọi là Linh Khí phân rõ hơi thở linh lực, nghi ngờ đó chỉ là chiêu Phượng Khê dùng để hù dọa người ta! Nếu đã vậy, thật sự không tiện tiếp tục thẩm vấn.
Thế là, ông vỗ mạnh kinh đường mộc:
"Diêu chấp sự, lời ngươi vừa nói có phải là sự thật không? Nếu bổn tọa điều tra ra ngươi có điều giấu giếm, đến lúc đó tội càng thêm tội, nghiêm trị không tha!"
Diêu chấp sự quỳ rạp trên đất không ngừng dập đầu:
"Lời ta nói đều là thật, là do ta nhất thời hồ đồ làm chuyện sai trái, xin Hạ Hầu đường chủ nương tay!"
Hạ Hầu đường chủ nhìn về phía Sầm trưởng lão và Tấn trưởng lão:
"Hai vị là chủ sự của Dược Phố, đối với lời của Diêu chấp sự, hai vị nghĩ sao?"
Sầm trưởng lão và Tấn trưởng lão có thể nói gì chứ, chỉ đành bấm bụng mà chấp nhận.
Cuối cùng, chuyện này kết thúc bằng việc Diêu chấp sự bị phế bỏ tu vi, giam cầm chung thân trong Phệ Cốt Động. Không, nói đúng ra là mới kết thúc một đoạn, bởi vì Phượng Khê lại đổi vai làm nguyên cáo!
"Hạ Hầu đường chủ, đệ tử cáo trạng Dược Phố ba tội lớn.
Tội thứ nhất, quản lý hỗn loạn, đến nỗi Diêu chấp sự làm náo loạn đến như vậy, chẳng những gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho ba người chúng ta, mà còn gây tổn thất lớn cho tông môn.
Tội thứ hai, nghiệp vụ không tinh, thân là trưởng lão Dược Phố mà lại không nhìn ra thời điểm cụ thể Thực Cốt Châm Mao bị tổn hại, cũng không phán đoán được linh lực phát ra từ pháp khí, chứ không phải từ tu sĩ.
Tội thứ ba, lòng dạ hẹp hòi, nếu không phải Tấn trưởng lão và Sầm trưởng lão muốn nhân cơ hội trả thù ta, cũng sẽ không dễ dàng tin lời Diêu chấp sự. Nói cho cùng, vẫn là tư tâm quấy phá.
Dựa vào những điều trên, ta thỉnh cầu Dược Phố bồi thường cho ba chúng ta mỗi người một trăm triệu linh thạch, hơn nữa nộp cho tông môn một trăm triệu linh thạch tiền phạt."
Sầm trưởng lão và Tấn trưởng lão suýt nữa tức đến hộc m/áu! Đúng là muốn gán tội thì sợ gì không có lý do! Lại nữa, ngươi vừa mở miệng là một trăm triệu, ngươi là hóa thân của Tỳ Hưu sao?!
Đương nhiên bọn họ sẽ không chịu đền, thế là hai bên lại một phen khẩu chiến long trời lở đất! Cuối cùng, Tấn trưởng lão nghiến răng nói:
"Mỗi người năm mươi vạn linh thạch, muốn thì lấy, không muốn thì thôi!"
Phượng Khê lộ vẻ ghét bỏ ra mặt! Vẫn là câu nói đó, ngươi đã mang tiếng là vai ác mà sao nghèo hèn đến thế?! Nghèo đến thảm thương quá đi!
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Năm mươi vạn cũng được, nhưng Dược Phố phải bồi thường thêm cho ta một ít dược thảo. Ta cũng không đòi hỏi nhiều, mỗi loại một ngàn cây đi!"
Sầm trưởng lão không thể nhịn được nữa: "Ngươi sao không đi mà cướp luôn đi?!"
Phượng Khê thở dài: "Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng ta không dám."
Sầm trưởng lão: "..."
Hai bên lại cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng Tấn trưởng lão nói sẽ đưa cho Phượng Khê một trăm cây dược thảo, ngoài ra toàn bộ những cây Thực Cốt Châm Mao héo ch/ết đều sẽ thuộc về nàng.
Phượng Khê trợn trắng mắt:
"Ta cần một đống cỏ rác héo úa để làm gì?! Chẳng lẽ dùng để nhóm lửa sao?!"
editor: bemeobosua
Khi nàng nói những lời này, năm cái cẩu linh căn trong đan điền vẫn không ngừng dập đầu.
"Héo úa thì héo úa, kệ đi! Xin cơm mà còn kén cá chọn canh sao?!"
Phượng Khê cuối cùng nâng số lượng dược thảo lên hai trăm cây, cộng thêm những cây Thực Cốt Châm Mao héo úa đó. Đến đây, vụ án dược điền bị hủy hoại cuối cùng cũng kết thúc hoàn toàn.
Bên này đường thẩm vừa kết thúc, Phượng Khê đã bị Cát trưởng lão xách đi như một con gà con. Khương trưởng lão mặt trầm xuống, ôm quyền với Hạ Hầu đường chủ, rồi cũng theo sát phía sau.
Hạ Hầu đường chủ trong lòng buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Phượng Khê lại có vẻ như đắc tội cả hai vị trưởng lão kia? Cát trưởng lão thì thôi đi, dù sao ông ta cũng chẳng phải kẻ bình thường, nhưng Khương trưởng lão giận đến vậy thì quá ít khi xảy ra! Nếu không phải còn chút thủ tục của đường chủ, ông đã muốn theo sau xem thử.
Phượng Khê, kẻ đang bị xách đi, chỉ kịp hô lên với đám đệ tử hóng chuyện:
"Mỗi người mười linh thạch, nhớ tìm ca ca ta mà lãnh tiền!"
Đám đệ tử hóng chuyện tức thì hoan hô vang trời! Ai mà chẳng có mười linh thạch chứ, quan trọng là giá trị cảm xúc nó cao ngút trời! Có người liền kêu:
"Phượng Khê sư muội, chúng ta vẫn luôn ủng hộ ngươi!"
"Đúng vậy, sau này nếu ngươi có thưa kiện, chúng ta còn đến!"
"Phượng Khê đứng trên đường thẩm, chúng ta mãi theo sau!"
Cát trưởng lão nghiến răng nói với Phượng Khê:
"Ngươi đối với những kẻ này đều hào phóng như vậy, vậy ngươi định cho nhị cữu ông ngoại ngươi bao nhiêu tiền?"
Phượng Khê nhe hàm răng trắng tinh: "Ông ngoại, ngài bảo cho hắn bao nhiêu thì con cho bấy nhiêu!"
Tay Cát trưởng lão run lên, suýt nữa ném nàng xuống đất! Ông ngoại ư? Cái quái gì mà ông ngoại! Thế nào? Lừa không được thì chấp nhận thẳng à?!
Cát trưởng lão quay đầu hỏi Khương trưởng lão: "Đến chỗ ngươi nhé?"
Truyền Công Đường đông người lắm miệng, vẫn là nơi ở của Khương trưởng lão vắng vẻ tiện hơn. Thế là, Phượng Khê bị Cát trưởng lão xách đến nơi ở của Khương trưởng lão.
Cát trưởng lão buông tay, Phượng Khê thuận thế quỳ gối trên mặt đất, vô cùng mượt mà.
"Khương trưởng lão, Cát trưởng lão, con sai rồi! Con không nên vì muốn vào Vạn Cốt Tiên Tông mà nói Khương trưởng lão là nhị cữu ông ngoại của con! Các ngài đ/ánh con đi, mắng con đi! Đây đều là trừng phạt thích đáng cho con! Một kẻ phế phẩm như con không nên ôm mộng hão huyền vào Vạn Cốt Tiên Tông! Dù con cam chịu nỗi đau khoan xương, cam chịu sự tra tấn mà người thường không thể chịu nổi, kết quả vẫn là công cốc!"
Phượng Khê vừa dứt lời, Khương trưởng lão liền nghi hoặc nói:
"Ngươi nói gì? Ngươi là phế phẩm? Khoan xương là có ý gì?"
Phượng Khê thở dài:
"Chuyện đã đến nước này, con xin nói thẳng với người, con không phải là nhị đẳng cốt tư mà là phế phẩm. Để có thể tu luyện, con đã nghĩ ra cách khoan một lỗ trên xương cốt. Thật không ngờ, lại thành công thật! Con đã dẫn huyết khí nhập thể!"
Khương trưởng lão mở to mắt: "Ngươi nói gì? Ngươi nói lại lần nữa!"
Thế là, Phượng Khê lại nói một lần.
Khương trưởng lão không thể tin nổi hỏi: "Ngươi nói ngươi khoan một lỗ trên xương sườn?"
Phượng Khê giơ ngón út tay trái lên: "Không, con khoan một lỗ trên ngón út."
Khương trưởng lão: "..."
Dù nói thế nào đi nữa, thì đó quả thật là khoan một lỗ trên xương cốt.
Trong chốc lát, tâm trạng của Khương trưởng lão có chút phức tạp. Ban đầu ông cảm thấy Phượng Khê nói nàng ngưỡng mộ Vạn Cốt Tiên Tông hơi khó tin, nhưng giờ xem ra là thật nha! Bằng không nàng cũng sẽ không làm ra hành động đi/ên rồ đến vậy! Nếu xét như thế, việc nàng mượn oai hùm cũng có thể chấp nhận được về mặt tình cảm.
Một bên, Cát trưởng lão lườm Phượng Khê một cái thật sắc, đừng tưởng hắn không biết nàng cố ý nhắc đến chuyện khoan lỗ nhỏ, chẳng phải là để đánh lạc hướng lão Khương, tranh thủ sự đồng tình của ông ta sao?! Hắn đang băn khoăn không biết có nên vạch trần nàng hay không, thì Phượng Khê giơ hai ngón tay về phía hắn. Cát trưởng lão lặng lẽ giơ ba ngón tay.
Phượng Khê gật đầu. Thành giao.
Cát trưởng lão thầm nghĩ, ba mươi vạn phí bịt miệng thì cũng được. Không ngờ Phượng Khê lại nghĩ rằng, ba vạn phí bịt miệng cũng ổn rồi.