Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1224
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:14
1224. Có Ngươi Là Phúc Khí Của Ta!
Phượng Khê xem xong mười trang "vô nghĩa" ấy, cuối cùng cũng thấy được những lời hữu dụng.
"Cây cao đón gió, ta ưu tú đến nhường này..."
Sau đó, lại là vài trang tự biên tự diễn! Phượng Khê vô cùng hoài nghi quyển sách này thực chất chính là Công Dã Thần dùng để khoác lác!
Cũng may, phía sau rốt cuộc cũng vào chính sự, lọc bỏ một số lời vô nghĩa, đại khái như sau:
"Bởi ta ưu tú mà gặp phải sự xa lánh cùng chèn ép của đồng môn, lại còn bị gán cho tội danh phản bội tông môn, bị giam cầm vào U Đô Luyện Ngục. Thời hạn thi hành án, cho đến khi ta t/ử v/ong mới thôi. Kỳ thực điều này chẳng có gì to tát, người ưu tú như ta, ở đâu mà chẳng như nhau! Thế là, ta cứ thế mà trải qua ngày này qua ngày khác trong ngục.
Nếu người hữu duyên có thể nhìn thấy quyển sách này, xin hãy đến ngục giam số một trăm linh tám của U Đô Luyện Ngục, tìm khối gạch xanh ở góc dưới bên trái bức tường phía bắc, đặt cuốn sách này lên trên, liền có thể nhìn thấy kinh hỉ ta để lại cho ngươi. Để hồi báo, ngươi phải tôn ta làm sư phụ, hoàn thành tâm nguyện chưa trọn của ta!"
Phượng Khê vừa đọc xong, Huyết Phệ Hoàn liền bĩu môi nói:
"Ta cảm thấy ông cháu Huyết gia chúng ta đã đủ không biết xấu hổ rồi, không ngờ còn có kẻ không biết xấu hổ hơn!"
Phượng Khê: "..."
Làm ơn ngài chỉ nói chính mình thôi, đừng tiện thể kéo ta vào.
Huyết Phệ Hoàn tiếp tục nói: "Bất quá, cuốn sách rách nát này không chừng là có kẻ cố ý làm ra để trêu ngươi, lừa người ta tới nhà tù, rồi bên trong chẳng có cái chó gì!"
Phượng Khê cảm thấy thật sự không phải không có khả năng này. Nhưng, vạn nhất là thật thì sao? Đồ vật do đệ tử đời thứ 5 để lại chắc chắn đều là thứ tốt. Biết đâu lại có công pháp hữu ích cho nàng. Hay là thử đi U Đô Luyện Ngục dạo một vòng xem sao?
Tất trưởng lão không đồng tình nói:
"U Đô Luyện Ngục cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, mấu chốt là những điều trên sách này chưa chắc đã thật, không cần thiết mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, Phàn Bức bọn họ vẫn còn bị nhốt trong U Đô Luyện Ngục đó! Nếu ngươi đi vào, vạn nhất bọn chúng nhân cơ hội làm khó dễ, đến lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay đâu!"
Phượng Khê nhìn sang Quân Văn: "Ca, huynh thấy sao?"
Quân Văn không hề nghĩ ngợi liền nói: "Tiểu muội, muội nói làm sao thì làm vậy! Đừng nói muội muốn đi cái gì mà U Đô Luyện Ngục, dù muội muốn xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng đi cùng muội! Nguy hiểm hay không, chỉ cần có muội ở đó, với ta mà nói chính là gia đình ấm áp!"
Tất trưởng lão: "..."
Trong khoản vuốt m.ô.n.g ngựa này, kiếp sau rồi kiếp sau nữa ta cũng không theo kịp ngươi! Bởi vì ngươi một chút giới hạn cũng không có!
Phượng Khê lại hỏi Huyết Phệ Hoàn: "Gia gia, người có ý kiến gì không?"
Huyết Phệ Hoàn bĩu môi: "Ý kiến của ta là coi như hắn đang đánh rắm! Bởi vì cường giả chân chính chưa bao giờ tự thổi phồng chính mình!"
Phượng Khê: "Người tự loại mình ra khỏi hàng ngũ cường giả sao?"
Huyết Phệ Hoàn: "..."
"Đừng có lắm lời, tóm lại không thể vì cuốn sách rách nát này mà mạo hiểm đi cái U Đô Luyện Ngục đó, đem thời gian lãng phí vào chuyện này, còn không bằng nghĩ cách kiếm chút đồ tốt từ mấy cái bộ xương khô màu đỏ kia."
Phượng Khê gật đầu: "Vậy thì cứ gác lại đã, sau này có cơ hội rồi tính."
Nàng vừa rồi cũng chỉ nói vậy thôi, cũng không thật sự định đi U Đô Luyện Ngục. Nàng tuy tham tài, nhưng cũng có chừng mực.
Ba người trò chuyện thêm vài câu, Quân Văn và Tất trưởng lão liền quay về tu luyện.
Đến tối, Phượng Khê phát hiện liên hệ thần thức giữa nàng và Tiểu Khô Lâu không hề có dấu hiệu mạnh lên, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Tiểu Khô Lâu sẽ không thực sự gặp chuyện rồi chứ?
Cũng may đến nửa đêm, liên hệ thần thức một lần nữa trở nên mạnh hơn! Phượng Khê thử nói:
"Tiểu Khô Lâu, các ngươi lại chạy đến gần kết giới rồi à?"
editor: bemeobosua
Bộ xương khô ném xương sườn một chút cũng không muốn đáp lời Phượng Khê. Hắn cũng chẳng muốn tới đây. Bởi vì hắn phát hiện khoảng cách Phượng Khê càng xa, thần thức ràng buộc giữa họ càng ít, hắn cầu còn không được! Nhưng mà, không chịu nổi mấy cái xương khô khác cứ khăng khăng đòi tới nha! Hắn mà không tới, thể nào cũng bị đ/ánh cho một trận! Bị đ/ánh không nói, cuối cùng vẫn phải tới.
Phượng Khê thấy hắn không hé răng, chỉ cho rằng hắn cam chịu, tiếp tục nói:
"Tiểu Khô Lâu, ta phải đa tạ ngươi nha! Quyển sách ngươi cho ta đã giúp ta đại ân!"
Bộ xương khô ném xương sườn tuy trong lòng một chút cũng không tin, ngoài miệng lại nói:
"Đó là tự nhiên, đó chính là công pháp đỉnh của đỉnh!"
Phượng Khê phụ họa nói:
"Đúng vậy, ta trước đây không phải đã nói sao? Công pháp ta tu luyện không giống người khác, ta là khoan cốt tu luyện. Tu luyện một khối xương cốt phải khoan một lỗ nhỏ, ta liền muốn từ chỗ các ngươi có được công pháp liên quan, xem có thể giảm bớt việc khoan mấy cái lỗ nhỏ không. Không ngờ cuốn sách ngươi cho ta lại đúng bệnh hốt thuốc, hoàn hảo giải quyết nan đề của ta! Tiểu Khô Lâu, ta thật sự rất cảm ơn ngươi! Có ngươi là phúc khí của ta nha!"
Bộ xương khô ném xương sườn nghe Phượng Khê phấn khích như vậy, trong lòng có chút hoài nghi, chẳng lẽ kẻ bi/ến th/ái ch/ết ti/ệt nói là thật? Cuốn sách rách nát kia lại thật sự là bảo bối ư? Nghĩ đến khả năng này, hắn quả thực nghẹn ứ đến ch/ết! Hắn cũng chẳng thèm giữ kẽ nữa, hỏi:
"Thật sao? Vậy ngươi nói cụ thể cho ta biết giải quyết thế nào?"
Phượng Khê dường như không nhận ra vấn đề trong lời nói này, phấn khích nói:
"Dựa theo những gì cuốn sách này viết, kỳ thực căn bản không cần phải tu luyện tất cả xương cốt thành linh cốt, một khối là đủ rồi! Số lượng linh cốt không nằm ở nhiều, mà ở tinh túy! Chỉ cần ta đem cái xương ngón út này tu luyện đến trình độ nhất định, vẫn có thể thăng cấp, vẫn có thể tu thành đại đạo!"
Bộ xương khô ném xương sườn theo bản năng phản bác nói:
"Xà lơ! Quả thực là nhất phái nói bậy! Muốn tu thành đại đạo, 206 khối xương cốt thiếu một khối cũng không được! Ta khuyên ngươi vẫn là thành thật khoan lỗ nhỏ đi! Ngươi cũng đừng nghĩ đầu cơ trục lợi, bởi vì căn bản không có công pháp như vậy!"
Phượng Khê không phục nói: "Sao lại không có? Cuốn sách này rõ ràng là viết như vậy!"
Bộ xương khô ném xương sườn khinh thường nói: "Ngươi là cái đồ ngốc à, cuốn sách rách nát đó viết cũng tin ư?! Ta quên mất đào nó từ chỗ rách nát nào ra rồi!"
Lý do thoái thác của Phượng Khê vừa rồi chính là để câu cá, giờ đây từ miệng Bộ xương khô ném xương sườn biết được căn bản không có cách nào đầu cơ trục lợi, tức khắc liền nhụt chí. Xem ra chỉ có thể tiếp tục khoan lỗ nhỏ!
Bất quá, điều này cũng không làm chậm trễ nàng thu thập bộ xương khô ném xương sườn.
"Được lắm, ta đã biết cuốn sách rách nát ngươi cho ta chẳng có tác dụng gì, giờ chính ngươi cũng thừa nhận rồi! Nói đi, ngươi muốn ch/ết thế nào?"
Bộ xương khô ném xương sườn lúc này mới phát hiện mình đã lỡ lời. Trong lòng hối hận khôn nguôi! Cuối cùng linh cơ chợt động nói: "Ta muốn ch/ết già."
Phượng Khê: "..."
Phượng Khê cuối cùng cũng không trừng phạt bộ xương khô ném xương sườn, mà là ghi cho hắn một giấy nợ, nếu tái phạm, sẽ phạt cả hai tội. Bộ xương khô ném xương sườn nhẹ nhàng thở phào. Kẻ bi/ến th/ái ch/ết ti/ệt đôi khi vẫn khá dễ nói chuyện.
Ơ? Sao ta lại đưa ra một kết luận ngu xuẩn như vậy nhỉ?
Lúc này, Phượng Khê hỏi: "À đúng rồi, ngươi có biết một người tên là Công Dã Thần không?"
Bộ xương khô ném xương sườn cười lạnh:
"Thật có ý tứ, ta ngay cả tên mình là gì còn không nhớ rõ, nào còn nhớ được cái gì mà a miêu a cẩu?!"
Hắn nói xong, có thứ gì đó chợt lóe qua trong đầu, Công Dã Thần? Cái tên này sao lại quen tai như vậy nhỉ?