Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1233
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:15
1233. Ngươi Hiện Tại Đúng Là Tuổi Tranh Đua!
Lận Hướng Xuyên với giọng điệu tràn đầy sùng bái nói:
"Phượng Tổ, ráng màu này khẳng định là hướng về phía ngài tới, trong thiên hạ cũng chỉ có ngài mới có sức hút cá nhân đến vậy! Vân tía hoa lệ như thế, tiểu tôn tôn con đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhờ phúc ngài, tiểu tôn tôn con xem như được mở rộng tầm mắt..."
Nói thật, khi Huyết Phệ Hoàn còn tỉnh, hắn không dám thổi phồng Phượng Khê quá nhiều, sợ Huyết Phệ Hoàn chua lè. Khó khăn lắm mới đợi được Huyết lão tổ ngủ rồi, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội tốt này! Đúng là cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không trở lại nha!
editor: bemeobosua
Trong lúc Lận Hướng Xuyên đang thổi phồng, Quân Văn và Tất trưởng lão nhận được tin nhắn từ Phượng Khê cũng đã từ nấm mồ đi ra. Vừa ra tới liền thấy được ráng màu đang bay tới từ xa. Quân Văn vừa định nói chuyện, Phượng Khê liền nhanh nhảu nói:
"Ca, huynh có thể nhìn thấy linh cốt của muội không?"
Quân Văn lập tức nhìn vào tay trái nàng, hoàn hảo không hao tổn gì. Hắn lại vận chuyển lực lượng Niết Tu để xem, vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì. Hắn tức khắc vừa mừng vừa sợ:
"Muội luyện ra Nhất Diệp Đan rồi?!"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Phượng Khê, Quân Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
"Tiểu muội, không gạt muội, mấy ngày nay huynh đều lo lắng đề phòng! Huynh chỉ sợ không cẩn thận tu luyện ra toàn bộ linh cốt, đến lúc đó trong mắt niết tu chẳng phải giống như khỏa thân chạy rông sao?! Đến lúc đó cái danh 'Quân Tử Nhất Kiếm Thiên Hạ Nghe' của huynh biết đặt vào đâu?! Giờ thì tốt rồi, có Nhất Diệp Đan, mặt mũi của huynh cuối cùng cũng được bảo toàn!"
Phượng Khê: "..."
Khó trách huynh đứng hàng lão ngũ, ta đứng hàng lão lục, huynh còn dám nổ hơn cả ta!
Trong lúc nói chuyện, ráng màu đã ngày càng đến gần bọn họ. Sự chú ý của ba người cũng đều chuyển dời lên ráng màu, suy đoán rốt cuộc đây là thứ gì, bất quá nhìn dáng vẻ này khẳng định là chuyện tốt thôi. Quân Văn và Tất trưởng lão lo lắng ảnh hưởng Phượng Khê tiếp nhận chúc phúc, chủ động đứng xa ra một chút.
Đạo ráng màu kia ngày càng gần Phượng Khê, trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu Phượng Khê.
Phượng Khê đang định khoanh chân đả tọa tiếp nhận thiên nhiên ban tặng, đột nhiên một trận da đầu tê dại, nàng hầu như là theo bản năng liền tại chỗ lăn một vòng, lăn xa chừng vài chục trượng.
Ngay sau đó, một đạo thiên lôi to bằng thùng nước từ trong ráng màu bổ xuống, mặt đất nháy mắt bị bổ ra một khe nứt khổng lồ! Nếu không phải Phượng Khê trốn nhanh, phỏng chừng trực tiếp bị đánh thành bột mịn rồi!
Quân Văn và Tất trưởng lão cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, mặt hai người tức khắc trắng bệch! Một mặt là nghĩ mà sợ, mặt khác là lo lắng thay Phượng Khê.
Lúc này, Phượng Khê hô lên với bọn họ: "Trốn xa một chút!"
Tất trưởng lão đang do dự, Quân Văn đã giơ chân chạy.
Tất trưởng lão: "..."
Cũng phải, ở lại đây một chút cũng chẳng giúp được gì, ngược lại làm Phượng Tổ phân tâm, còn không bằng chạy xa cho rồi.
Thế là, hắn cũng chạy theo.
Quân Văn vừa chạy vừa cắn răng, hận mình quá phế vật, hận mình mỗi lần gặp phải chuyện này chỉ có thể để tiểu sư muội một mình đối mặt.
Nếu tiểu sư muội lần này thật sự xảy ra chuyện, hắn cũng không sống nữa! Mặc kệ cái gì mà Cửu U đại lục, cái gì mà thiên hạ chúng sinh, Quân Văn hắn không có lý tưởng lớn lao đến vậy, hắn chỉ muốn tiểu sư muội bình an vô sự!
Hắn chính là hẹp hòi như vậy, chính là không có tiền đồ như vậy! Còn về sư phụ, dù sao còn có bốn người kia chăm sóc, cũng không thiếu một người như hắn.
Lúc này, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm. Hắn muốn liều mạng tu luyện linh cốt, chỉ cần có thể tăng thêm trợ lực cho tiểu sư muội, dù có trở thành bộ xương khô thì đã sao?!
Bên kia, Phượng Khê chồng lên người mình không biết bao nhiêu cái nồi đen sì! Hầu như là vừa chồng lên đã bị ráng màu ch/ém thành tro bụi!
Cũng chỉ có nàng mới trữ hàng nhiều, bằng không căn bản không thể chịu nổi. Mặc dù vậy, Phượng Khê cảm thấy cũng chỉ có thể chống đỡ được mấy trăm nhịp thở nữa, nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.
Trong lòng nàng thầm mắng, ai có thể nghĩ trong ráng màu này lại giấu mây đen chứ?
Nàng đang không có cách nào thì trong thần thức vang lên tiếng của Tiểu Khô Lâu:
"#@¥%@#¥! Ngươi tự nhiên đi trêu chọc thiên lôi làm gì! Chính ngươi ch/ết thì thôi đi, cái này chẳng phải liên lụy ta sao?! Nhanh chóng giải trừ khế ước với ta, bằng không dù ta ch/ết cũng mắng tám đời tổ tông nhà ngươi!"
Phượng Khê hiện tại nào có tâm tình phản ứng hắn, bất quá lời Tiểu Khô Lâu nói lại cho nàng một gợi ý.
Hay là nàng dẫn thiên lôi đi đánh kết giới, đem lực lượng lôi điện của nó tiêu sạch?
Dù sao những cái bộ xương khô màu đỏ kia sợ Phạn Âm Quyết của nàng, dù có chạy ra cũng chẳng gây được sóng gió gì.
Nhưng nàng cân nhắc lại, không ổn. Một mặt thiên lôi chưa chắc sẽ mắc mưu, mặt khác không biết trong kết giới là tình huống thế nào, tùy tiện dẫn thiên lôi vào, nói không chừng sẽ gây thành tai họa.
Nghĩ đến bộ xương khô màu đỏ, trong lòng nàng có một ý tưởng táo bạo, hay là nàng niệm chú?
Mặc kệ được hay không, cứ niệm cái đã!
Hiện tại nàng cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lập tức niệm lên Phạn Âm Quyết.
Cũng không biết có phải trùng hợp không, lần này thiên lôi giáng xuống lại ch/ém trật! Phượng Khê tức khắc trong lòng vui vẻ!
Xem ra Phạn Âm Quyết này có hiệu quả nha! Nếu Phạn Âm Quyết có hiệu quả, vậy chứng tỏ công kích thần thức hữu dụng!
Sao nàng không cho nó mấy cú đ/ập chứ?! Nếu vận khí tốt, nói không chừng trực tiếp đánh bay cái thứ này xuống! Nàng tự mình vẽ bánh vẽ cho mình.
Lúc trước Lôi Kiếp hung hăng như vậy còn bị nàng thu thập, cái ráng màu mây đen này cũng thế!
Nghĩ đến Lôi Kiếp, Phượng Khê giật mình.
Gần đây, Lôi Kiếp vẫn luôn ngủ đông, cũng nên cho nó xuất lực rồi! Thần thức nàng vừa động, Lôi Kiếp đang ngủ đông cảm nhận được một trận đau đớn, tỉnh lại. Vừa mới tỉnh, còn mơ mơ màng màng, liền nghe thấy Phượng Khê nói:
"Tiểu Lôi Lôi, có muốn vân hạch không?"
Lôi Kiếp đương nhiên muốn! Chẳng qua nó không có cách nào nói chuyện.
"Nhìn thấy đạo ráng màu bên ngoài kia không? Bên trong có một đám mây đen trốn trong đó, lát nữa ta dùng dây sắt đen cột nó lại, ngươi chui vào trong đó, cướp lấy vân hạch!"
Lôi Kiếp: "..."
Ngươi nghe xem ngươi đang nói cái gì đấy?! Trước không nói ngươi có thể dùng dây sắt đen cột nó lại không, quan trọng là nếu ta đi lên đó, chẳng phải để nó nuốt chửng ta sao?! Ta còn cướp vân hạch cái gì? Ta là cướp cái ch/ết đấy?!
Nó còn chưa kịp dùng cảm xúc biểu đạt sự phản đối, liền nghe Phượng Khê nói:
"Đừng cho là ta đang nói mạnh miệng, Phạn Âm Quyết còn có thể quấy nhiễu nó, gạch thần thức lớn của ta khẳng định có thể đánh nó đến mơ hồ, đến lúc đó ngươi thừa nước đục thả câu, nhất định có thể cướp lấy vân hạch!
Ta biết có nguy hiểm, nhưng trên đời này, gan lớn thì no ch/ết, gan bé thì đói ch/ết, đời lôi (sấm sét) có thể có mấy lần đánh cược, lúc này không đánh cược thì khi nào đánh cược? Ngươi hiện tại đúng là tuổi tranh đua, lúc này không đua thì đợi khi nào?! Tiểu Lôi Lôi, xông lên!"