Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1324
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:24
1324. Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!
Phượng Khê nói chẳng chút khoa trương. Nàng thậm chí còn nhìn thấy đế giày của Quân Văn ma sát với mặt đất mà b.ắ.n ra tia lửa! Lúc này nàng cuối cùng cũng vỡ lẽ một đạo lý: cao lớn chưa chắc đã là chuyện tốt. Như nàng đây, vóc dáng vừa tầm, vừa vặn được Chúc Tiêu xách đi, hai chân cách mặt đất, hít thở thông thuận, còn có thể ung dung thưởng thức phong cảnh ven đường! Chẳng bù cho Ngũ sư huynh tội nghiệp, bị kéo lê dưới đất, tựa như một con ch.ó ch/ết vậy!
Quân Văn đời này lần đầu tiên cảm thấy chân mình sao mà dài quá! Ước gì được như tiểu sư muội, chân ngắn một mẩu thì tốt biết bao!
Nếu Phượng Khê mà biết được ý nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ dùng đôi chân dài hai trượng tám của mình đá hắn bay lên trời! Kỳ thực vóc dáng nàng cũng chẳng lùn tẹo nào, chỉ là Chúc Tiêu và Quân Văn đều quá cao! Nên là lỗi của bọn họ.
Chúc Tiêu cuối cùng cũng không chạy nổi nữa. Hắn hổn hển thở từng ngụm lớn:
"Ta... ta không chạy nổi nữa rồi, nơi này cách cửa ra còn mười mấy dặm lận, các ngươi mau chạy đi, ta sẽ bám trụ bọn chúng."
Hắn đinh ninh Phượng Khê và Quân Văn nhất định sẽ cảm động đến bật khóc thảm thiết trước lời mình nói, nào ngờ hiện thực lại dạy hắn một bài học.
Quân Văn thở phào nhẹ nhõm: "Trời đất ơi, cuối cùng ngươi cũng không chạy nổi nữa!"
Phượng Khê thì giơ ngón cái lên: "Chúc phó tông chủ, ngươi đúng là cao thủ chạy bộ! Chờ ra ngoài, ngươi nhất định phải truyền lại món 'nghề' này cho những người khác trong tông môn!"
Chúc Tiêu: "..."
Đầu óc của các ngươi có thể thanh tỉnh một chút được không?!
Hắn gầm lên: "Các ngươi không hiểu tiếng người sao? Mau chạy đi!"
Phượng Khê vẫy tay: "Muốn chạy thì ngươi chạy đi, ta còn chờ giao lưu tình cảm với mấy con xương khô đỏ kia mà!"
Quân Văn gật đầu: "Ta cũng vậy!"
Chúc Tiêu: "..."
Hắn cạn lời hỏi trời xanh, kiếp trước hắn nhất định đã gây ra nghiệt gì đó, nên kiếp này mới gặp phải hai khúc gỗ này! Hắn thật muốn một chân một đứa đá Phượng Khê và Quân Văn bay đi, tiếc là giờ hữu tâm vô lực.
Thôi kệ! Đây đều là do bọn chúng tự làm tự chịu, cùng lắm thì ch/ết cùng nhau thôi! Ch/ết ở nơi này, cũng coi như là tận trung vì tông môn!
Thế là, Chúc Tiêu cũng chẳng nói lời nào, khoanh chân ngồi tọa, tranh thủ hồi phục một chút thể lực, gi/ết được một con xương khô đỏ là đủ rồi, gi/ết được hai con còn có lời một con!
Phượng Khê lấy ra linh quả, rắc rắc gặm lên, dù sao lát nữa còn phải làm màu, cần bổ sung chút dinh dưỡng.
Còn Quân Văn thì... thay một đôi giày mới. Hắn không khỏi ai oán liếc nhìn Chúc Tiêu một cái, giày đẹp đẽ thế mà mòn rách cả rồi! Chẳng phải là phá của sao?!
Nửa khắc sau, cái tên "chó chăn cừu" Tiểu Khô Lâu, cuối cùng cũng lùa được tất cả xương khô đỏ đến nơi. Tuy rằng vì chạy quá lâu, đội hình đã chạy phiên biên tử (lộn xộn), nhưng khí thế vẫn vô cùng chấn động! Nhìn từ xa, một mảnh hồng che trời lấp đất.
Phượng Khê đứng dậy, dùng tay chỉ vào đám xương khô đỏ mà nói với Quân Văn:
"Ca, đây đều là giang sơn muội vì ca mà đánh hạ đấy!"
Quân Văn lập tức thẳng lưng! Tiểu sư muội là thống soái của đại quân xương khô này, hắn chính là phó thống soái! Quả nhiên, nằm thắng cũng là một loại thực lực! =)))
Chúc Tiêu nhìn bọn họ như nhìn lũ ngốc. Hai đứa này chắc là điê/n rồi!
Khi đại quân xương khô ngày càng đến gần, khí thế quanh Chúc Tiêu cũng ngày càng mạnh, tản ra s/át kh/í nồng nặc. Phượng Khê nhón chân vỗ vai hắn:
"Lão Chúc à, ngươi bình tĩnh chút đi, những Huyết Sát Chi Cốt này kỳ thực khá dễ nói chuyện, ngươi đừng vừa thấy mặt đã la lối đá/nh gi/ết, làm ta khó xử lắm à nha!"
Chúc Tiêu: "..."
Điê/n rồi! Hoàn toàn đi/ên rồi!
Phượng Khê nói với Quân Văn: "Ca, ca canh chừng hắn, đừng để hắn phá hỏng chuyện tốt của muội!"
Quân Văn: "... Tiểu muội, ta hình như không canh chừng được hắn."
Phượng Khê ném cho hắn một chồng phù triện: "Nếu hắn không nghe lời, tạc hắn!"
Quân Văn lập tức vui vẻ ra mặt: "Được rồi!"
Chúc Tiêu: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, được, ta chống mắt xem ngươi có thể làm nên trò trống gì!"
Dù sao cũng là ch/ết, bất quá chỉ là sớm hơn hay muộn hơn mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, đại quân xương khô cách bọn họ đã không quá mười trượng. Rồi chúng dừng lại, không tiến nữa.
Tiểu Khô Lâu hô lớn: "Dự bị, bắt đầu!"
Chúc Tiêu lập tức nâng cao cảnh giác, không ngờ đám xương khô đỏ này lại có cả kẻ dẫn đầu, lại còn có thể nghe hiểu mệnh lệnh, đây là chuẩn bị cùng nhau tiến công sao?!
Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy đám xương khô đỏ kia phát ra tiếng sấm... vỗ tay.
Tiếp đó, cái xương khô đỏ dẫn đầu vung tay hô lớn: "Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!"
Những con xương khô đỏ khác cũng theo sau ngao ngao kêu!
Chúc Tiêu: "..."
Ông trời ơi, mau giáng sấm sét đá/nh c/hết ta đi!
Hắn cứ tưởng thế giới này đã đủ đ/iên rồ rồi, thì đứng trước mặt hắn, Phượng Khê vươn hai cái móng vuốt nhỏ ấn xuống. Đám xương khô đỏ đang nhảy nhót la hét lập tức im lặng như gà, thậm chí có con còn dùng xương tay bịt miệng mình lại.
Chúc Tiêu: "..."
Hắn tháo đầu mình xuống, rồi lại lắp lại, lúc này mới xác nhận không phải là ảo ảnh.
Phượng Khê quét mắt một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Tiểu Khô Lâu, hài lòng gật đầu:
"Tiểu khô lâu, ngươi làm rất tốt!"
Tiểu Khô Lâu lập tức cảm thấy mình làm "chó chăn cừu" không uổng công mệt mỏi! Đồ b/iến th/ái kia đối với hắn hài lòng như vậy, nhất định sẽ dẫn hắn ra ngoài! Nghĩ đến cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi qu/ỷ qu/ái này, hắn kích động đến mặt già đỏ bừng! Thôi mà, vốn dĩ đã rất hồng rồi.
Phượng Khê lấy ra danh sách, bắt đầu điểm danh: "Nhất Hào!"
Lập tức có một con xương khô kích động hô: "Có!"
"Nhị Hào!"
"Có!"
"Tam Hào!"
…
editor: bemeobosua
Chúc Tiêu nghe hết đợt này đến đợt khác những tiếng đáp lại, chỉ cảm thấy đầu óc mình thành bùn nhão.
Này, đây là chuyện gì vậy? Đám Huyết Sát Chi Cốt này sao lại thành thủ hạ của nàng? Lại còn... còn có danh sách nữa chứ?
Phượng Khê điểm danh mấy chục cái xong, thấy quá mệt mỏi, liền giao việc này cho Quân Văn.
Quân Văn thập phần vui vẻ! Hắn rất thích giúp tiểu sư muội làm việc, đặc biệt là cái loại việc làm màu này!
Điểm danh xong, Tiểu Khô Lâu tung ta tung tăng chạy đến, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật:
"Đây là dược thảo thu thập gần đây, ngài xem xem!"
Phượng Khê nhận lấy, dùng thần thức quét qua một lượt, hài lòng gật đầu:
"Không tồi, các ngươi làm đều rất không tồi."
Chúc Tiêu: ???!!!
Đám xương khô đỏ này không những là thủ hạ của nàng, lại còn giúp nàng thu thập dược thảo ư?
Hắn lại tháo đầu mình xuống, bình tĩnh một lát, rồi lại lắp lên. Kết quả nhìn thấy không ít xương khô tự tháo xương sườn của mình ra, tranh nhau muốn hiến cho Phượng Khê...
Lúc này, đầu của Chúc Tiêu chẳng cần hắn tháo, tự mình đã rơi xuống rồi. =)))