Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1326
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:24
1326. Muội lúc nào cũng lương thiện như vậy.
Chúc Tiêu giờ đây còn tâm trí nào lo lắng Quân Văn nghĩ gì, trong mắt hắn lúc này chỉ có duy nhất Phượng Khê! Hắn cảm thấy chỉ có quỳ lạy mới đủ để biểu đạt sự kính trọng, sự thần phục, sự cảm kích của mình! Cái gì mà mặt mũi, cái gì mà thân phận đều đã bị hắn vứt ra sau đầu. "Thần" trong khoảnh khắc này đã hiện hữu, tiểu cô nương trước mặt chính là thần! Là vị thần cứu rỗi Vạn Cốt Tiên Tông của bọn họ!
Lúc này, Tiểu Khô Lâu mở mắt, sau một thoáng mê mang, hắn cũng quỳ rạp xuống đất. Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều xương khô đỏ biến thành màu trắng, chẳng ai nói gì, cũng chẳng ai bàn bạc, tất cả đều tự động quỳ xuống.
Quân Văn đứng sau lưng Phượng Khê, tuy da mặt dày, nhưng lúc này ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên. Bởi vì hắn biết đám xương khô này quỳ là quỳ Phượng Khê chứ không phải hắn. Nhưng hắn biết làm sao bây giờ? Hắn phải hộ pháp cho tiểu sư muội, chẳng lẽ cũng đi theo quỳ ư?! Hơn nữa, làm gì có đạo lý sư huynh lại quỳ sư muội?!
Hắn tự an ủi mình: Ta theo tiểu sư muội chạy đông chạy tây như đi/ên chẳng phải cũng là cứu rỗi Nhân tộc, cứu rỗi Cửu U đại lục sao?! Ta cũng là đại công thần! Đám xương khô này quỳ xuống cho ta, ta cũng nhận được! Đúng! Chính là như vậy!
Thế là, hắn yên tâm thoải mái.
Khi ngày càng nhiều xương khô đỏ biến thành màu trắng, 49 Phạn văn vàng óng càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng xiêu xiêu vẹo vẹo chui vào giữa trán Phượng Khê.
Phượng Khê cũng mở mắt. Đập vào mắt nàng là đám xương khô quỳ đầy đất. Phượng Khê có một cảm giác quen thuộc như đang ở bãi tha ma.
Phượng Khê đang định nói gì đó, đột nhiên thất khiếu đổ má/u, "ngạnh" một tiếng hôn mê bất tỉnh!
"Tiểu muội!"
Quân Văn "ngao" một tiếng, trước khi đầu Phượng Khê chạm đất, đỡ lấy nàng. Sau đó, hắn bắt đầu màn biểu diễn của mình. =)))
"Tiểu muội, muội tỉnh lại đi, muội mà có mệnh hệ gì ta cũng không sống nổi!"
"Tiểu muội, sao mà muội ngốc vậy?! Vì cứu bọn họ, ngay cả mạng mình cũng bỏ sao?!"
"Muội lúc nào cũng lương thiện như vậy, luôn luôn nghĩ cho người khác, muội không thể ích kỷ một chút sao?"
…
Hiện trường lập tức hỗn loạn! Đám xương khô đồng loạt xúm lại! Nói vậy, ít nhất cũng có mấy chục con xương khô tự mình bắt mạch cho Phượng Khê!
Quân Văn: "..."
Ta đã nói rồi, bắt mạch chẳng phải chỉ là một thủ đoạn thôi sao? Nhìn trán cũng đúng được à? Hơn nữa, các ngươi toàn là một đám xương khô, biết gì về bắt mạch chứ?! Xem ra cho dù xương cốt đã trở lại bình thường, nhưng đầu óc thì vẫn có vấn đề đấy!
May mắn thay đầu óc Chúc Tiêu còn khá tỉnh táo, hắn hét lớn một tiếng:
"Đều tránh ra, đừng gây thêm phiền phức!"
Tiểu Khô Lâu cũng theo sau duy trì trật tự, đám xương khô cuối cùng cũng tản ra.
Lúc này, Phượng Khê cũng mở mắt. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, một bộ dáng sống không dậy nổi.
Chúc Tiêu giọng nghẹn ngào: "Tông chủ, người tỉnh rồi?"
Phượng Khê: "..."
Con lừa này bị đoạt xá sao?
Chưa đợi nàng nói chuyện, Tiểu Khô Lâu liền một cái trượt quỳ đến trước mặt nàng:
"Phượng Soái, người không sao thật là tốt quá! Người mà thật sự có chuyện không hay, chúng ta liền không ra được!" =)))
Phượng Khê: "..."
Câu sau đó ngươi kỳ thực có thể không nói.
Tiểu Khô Lâu cũng hậu tri hậu giác lỡ lời, vội vàng bổ sung:
"Ý ta là, chúng ta ra được hay không ra được đều không sao cả, trọng điểm là người ngàn vạn không thể có chuyện gì!"
Phượng Khê nhìn hắn, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Giả dối!"
Tiểu Khô Lâu cười gượng hai tiếng, đang định giải thích vài câu thì Phượng Khê nói:
"Nói một chút đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Xương cốt của các ngươi vì sao lại biến thành màu đỏ? Vì sao mất đi thần trí? Lại vì sao bị nhốt trong kết giới?"
Tiểu Khô Lâu lắc đầu như trống bỏi: "Không nhớ rõ! Trừ việc đầu óc so với trước kia minh mẫn hơn không ít, những chuyện khác vẫn không nghĩ ra."
Phượng Khê nhìn hắn một cái, hỏi những xương khô khác: "Các ngươi thì sao?"
Đám xương khô đồng loạt lắc đầu, thi nhau tỏ vẻ chúng nó cũng chẳng nhớ gì cả.
Phượng Khê cười lạnh: "Có phải các ngươi cho rằng lời nói dối vụng về như vậy có thể lừa được ta không? Ta suýt chút nữa bỏ mạng để cứu các ngươi, không ngờ lại không nhận được một lời nói thật nào, thật sự khiến người ta lạnh lòng."
Nghe nàng nói vậy, không ít xương khô đều cúi đầu xuống.
Chúc Tiêu lập tức giận không thể át: "Tông chủ của chúng ta mạo hiểm lớn như vậy để cứu các ngươi, các ngươi lại còn nói dối lừa gạt nàng, các ngươi vẫn là người sao?!"
Nói đoạn, hắn vươn tay nắm lấy xương cổ của Tiểu Khô Lâu: "Ngươi nói thật cho ta, bằng không ta tháo ngươi ra!"
Cũng không biết Tiểu Khô Lâu làm thế nào, hình như chỉ là uốn éo một cái, liền thoát khỏi sự kiềm chế của Chúc Tiêu.
"Tiểu nhi vô tri, Phượng Soái nói chúng ta vài câu thì còn được, ngươi là cái thá gì?! Cút ngay!"
Nói rồi chỉ vung cánh tay, Chúc Tiêu lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã chổng m/ông.
Chúc Tiêu vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến truyền thuyết về Huyết Sát Chi Cốt, cũng chẳng còn cảm thấy kỳ lạ. Đám Huyết Sát Chi Cốt này tuy mất đi thần trí, nhưng tu vi cực cao, bằng không cũng sẽ không khiến bọn họ nhắc đến là biến sắc!
Phượng Khê trong lòng nở hoa! Đây chính là tiểu khô lâu của nàng! Lại nghĩ đến việc đây đều là đại quân xương khô của nàng, nàng mỹ mãn đến nỗi muốn sủi bọt!
Trong thần thức vang lên tiếng Huyết Phệ Hoàn: "Lợi hại nữa cũng vô dụng, bọn chúng đều là người của quá khứ, con không thể mang đến hiện tại!"
Sắc mặt Phượng Khê cứng đờ.
Tuy nhiên, rất nhanh nàng lại cười tủm tỉm nói: "Gia gia, tuy rằng con không có cách nào đưa bọn chúng đến thời điểm hiện tại, nhưng con có thể học hỏi bọn chúng! Loại thiên tài như con đây, tùy tiện học xíu là có thể nắm được tám chín phần mười!"
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh: "Cũng không biết ai đã gần ba tháng rồi mà cũng chỉ tu luyện ra được một đôi tay xương mà thôi! Nếu là đổi thành ta, ba ngày là có thể tu luyện ra toàn bộ linh cốt!"
Phượng Khê: "Lời này không sai, con mà lấy đ/ao nhỏ c/ắt bỏ thịt trên người mình, còn chẳng dùng đến ba ngày! Ba canh giờ là đủ dùng!"
Huyết Phệ Hoàn: "..."
Con nha đầu ch/ết ti/ệt kia, một ngày không cãi nhau với ta là ngươi nhức đầu phải không?!
Phượng Khê dùng thần thức cùng Huyết Phệ Hoàn đấu khẩu, trên mặt lại lạnh lùng nhìn đám Tiểu Khô Lâu, không nói một lời. Khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch lúc này lại càng chẳng có chút huyết sắc nào, thân thể lung lay, nếu không phải Quân Văn tiến lên đỡ nàng, có lẽ đã trực tiếp ngã quỵ.
editor: bemeobosua
Quân Văn tức giận nói: "Ta đã sớm nói qua bọn chúng đều là bạch nhãn lang, muội càng không nghe, nhất quyết phải cứu bọn chúng! Kết quả đâu? Ngay cả một câu nói thật cũng không nghe được! Muội nói muội đang làm cái gì vậy?"
Phượng Khê không để ý đến Quân Văn, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám Tiểu Khô Lâu. Cuối cùng cũng có một con xương khô không chịu đựng nổi!
"Phượng Soái, ta nói!"
Có xương khô khác trừng mắt giận dữ nhìn, con xương khô kia cười khổ nói:
"Chuyện đã đến nước này còn cần giấu giếm sao?! Dù chúng ta không nói, bằng sự thông minh của Phượng Soái sớm muộn gì cũng sẽ biết, thà rằng nói cho nàng chân tướng."
Lúc này, Tiểu Khô Lâu "ngao" một tiếng: "Phượng Soái, ta nói!"
Phượng Khê: "..."
Ngươi sớm giờ làm gì?! Thấy không giấu được thì lại nhảy ra!
Tuy nhiên, so với những xương khô khác, khả năng diễn đạt của Tiểu Khô Lâu quả thật tốt hơn một chút, thế là Phượng Khê gật đầu: "Vậy ngươi nói đi!"
Tiểu Khô Lâu khoanh tay đứng thẳng: "Ngô nãi Công Dã Thần, đệ tử đời thứ năm của Vạn Cốt Tiên Tông!"
Ánh mắt Phượng Khê sáng lên! Nam chính của kịch bản ngược luyến tình thâm sư huynh đệ?!