Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1354

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:27

1354. Điểu Minh Các Ngươi Sao Mà Nghèo Hèn, Vô Dụng Đến Thế!

Cơ Đình lúc này trông như một bãi bùn lầy, nằm bẹp dí trên mặt đất. Hắn thật sự không thể chấp nhận được hiện thực phũ phàng này.

Hắn mang theo hùng tâm tráng chí mà đến, tưởng rằng chưa đầy nửa năm đã có thể mở ra một đường thông Nguyên Thần phóng xuất, kết quả tính toán đâu ra đấy chưa đến nửa tháng, đã... bị người ta tóm gọn rồi ư? Giả, tất cả đều là giả, đều là ảo giác!

Trong lúc hắn đang hoài nghi nhân sinh, Phượng Khê thở dài thườn thượt: 

"Aizz! Thật là quá tiếc nuối! Ta vốn dĩ cho rằng trận 'bắt gà' này sẽ trải qua trăm cay ngàn đắng, vạn sự đổi dời, ta thậm chí còn chuẩn bị hơn trăm kịch bản dự phòng, kết quả lại nhẹ nhàng như lông hồng mà tóm được ngươi!

Uổng công ta thức đêm thức hôm vì ngươi mà tỉ mỉ lên kế hoạch đó! Ngươi nói xem, sao ngươi lại không thể cố gắng hơn một chút chứ?!"

Cơ Đình: "..."

Phượng Khê hỏi hắn: "Ngươi biết vì sao lại bị bắt không?"

Cơ Đình hừ lạnh một tiếng: "Ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian, ta sẽ không nói gì hết."

Phượng Khê bật cười: "Ta có bắt ngươi trả lời ta đâu, không nghe ra ta đang tự hỏi tự đáp sao? Cái đầu óc của ngươi chậm chạp quá đấy!"

Cơ Đình: "..."

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: 

"Nào, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi nguyên nhân, bởi vì tên ngươi không hay đó mà! Cơ Đình, nghe như 'kẹt đình' (kẹt xe) vậy!

Chắc chắn ngươi làm chuyện gì cũng nửa đường phải dừng lại thôi! Hơn nữa còn là kẹt cứng! Chậc chậc chậc, hay là ngươi đổi tên đi, gọi là Gà Con, thế nào?"

Nói đến đây, Phượng Khê vẻ mặt chân thành nhìn về phía Cơ Đình: 

"Đúng rồi, Cơ Đình là tên thật của ngươi sao? Ngươi sẽ không ngu ngốc đến mức dùng tên thật của mình làm gián điệp đấy chứ?"

Cơ Đình thật sự không chịu nổi sự vũ nhục này, một ngụm m/áu tươi phun ra! Mí mắt lật một cái, liền hôn mê bất tỉnh.

Phượng Khê: "..."

Nàng có nói gì đâu, thế mà đã hộc m/áu? Đã ngất xỉu rồi? Cái tâm lý yếu kém này! Cái thể chất này cũng chẳng ra sao!

Quả nhiên Nguyên Thần phóng xuất không đáng tin cậy, đường tắt này không thể thực hiện được mà!

Nàng vừa nghĩ vừa... kéo chiếc nhẫn trữ vật của Cơ Đình xuống. Nàng xóa đi ấn ký thần thức mà Cơ Đình lưu lại trên đó, rồi hả hê đưa thần thức xâm nhập vào.

Lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực thì phũ phàng đến xương tủy.

Nàng cứ nghĩ trong nhẫn trữ vật của Cơ Đình sẽ có rất nhiều thứ tốt, kết quả bên trong ngoài mấy lọ đan dược và mấy tấm phù triện, chỉ có vài vạn linh thạch mà thôi.

Một trưởng lão Thiên Khuyết Minh mà nghèo đến vậy sao?!

Không thể nào, trước đây nàng tiến vào Cửu U Hóa Cảnh, nghe đám đệ tử thí luyện kia nói, Thiên Khuyết Minh họ giàu đến chảy mỡ cơ mà!

Phượng Khê lại đổ đan dược ra, nhìn thấy lại càng thất vọng hơn!

Trước kia nàng và Quân Văn ở cổ chiến trường giao giới hai vực Nam Bắc từng ăn đan dược Vạn Khánh Chúc đưa cho họ, hẳn là nhận được từ Thiên Khuyết Minh.

Đó là một loại đan dược cực phẩm có vân vàng óng ánh, ăn xong tu vi tăng vùn vụt.

Nàng cứ nghĩ Cơ Đình này cũng sẽ mang theo loại đan dược đó bên mình, kết quả chỉ là đan dược thượng phẩm bình thường mà thôi.

Còn về tại sao lại có phán đoán này, bởi vì năm gốc cẩu linh căn trong đan điền chẳng hề phản ứng.

Mũi của chúng nó còn thính hơn cả chó, chúng nó không phản ứng, chứng tỏ đan dược này chẳng ra gì!

Không thể không nói, năm gốc cẩu linh căn cũng bị Phượng Khê nuông chiều đến kén ăn rồi!

Lúc mới bắt đầu, đừng nói đan dược thượng phẩm, ngay cả đan dược bình thường chúng nó còn thèm chảy nước dãi cơ mà!

Cơ Đình chỉ là nhất thời tức giận công tâm, rất nhanh liền tỉnh táo lại. Vừa mở mắt đã thấy Phượng Khê trừng trừng nhìn hắn như nhìn k/ẻ th/ù g/iết cha! 

"Linh thạch đâu? Mấy viên đan dược có thể 'biu biu' tăng tu vi đâu? Nói mau! Ngươi giấu linh thạch và đan dược của ta ở đâu?!"

Cơ Đình: "..."

Ngay sau đó hắn thấy Phượng Khê đang cầm chính là chiếc nhẫn trữ vật của hắn. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được thần thức một trận đau nhức, hiển nhiên là do ấn ký thần thức trên nhẫn trữ vật bị xóa bỏ mạnh mẽ mà thành.

Phượng Khê thấy hắn không hé răng, còn dùng ánh mắt "cá ch/ết" trừng mình, liền tiến tới đá hắn một cái!

 "Đồ vô dụng! Đã ngu xuẩn rồi còn nghèo rớt mồng tơi! Ngươi có tác dụng gì hả?!"

Cơ Đình bị đá đến "ngạnh" một tiếng, suýt chút nữa lại ngất xỉu.

Doãn trưởng lão vội vàng nói: "Tiểu Khê, con gà con này yếu quá, con kiềm chế chút, đừng sơ ý mà đùa ch/ết nó!"

Phượng Khê gật đầu: "Sư phụ, người nói có lý, con gà con này chính là tù binh Thiên Khuyết Minh đầu tiên mà chúng ta bắt được, sau này hắn chính là đối tượng bảo hộ trọng điểm của Cửu U đại lục chúng ta."

Phượng Khê nói đoạn lấy ra một nắm đan dược nhét vào miệng Cơ Đình: 

"Nào, cho ngươi bồi bổ!"

Cơ Đình suýt chút nữa không bị nghẹn ch/ết! Bất quá, đan dược vào bụng xong, rõ ràng cảm thấy tinh thần hơn trước.

Phượng Khê hướng hắn phát ra một câu hỏi xoáy vào tận tâm hồn: 

"Nói! Sao ngươi lại nghèo rớt mồng tơi vậy?"

Cơ Đình nằm mơ cũng chưa từng nghĩ có ngày bị kẻ địch chê nghèo! Hơn nữa lại còn bị một con kiến mà hắn coi thường chê bai! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: 

"Nguyên Thần phóng xuất không thể mang theo quá nhiều đồ vật, đặc biệt là linh thạch."

Phượng Khê lại hỏi:

"Cho dù không thể mang quá nhiều linh thạch, sao ngươi không mang thêm chút đan dược tốt chứ? Chính là cái loại đan dược có thể giúp người ta nhanh chóng tăng tu vi mà không có tác dụng phụ ấy!"

Cơ Đình cạn lời nói: "Nếu ta có loại đan dược như ngươi nói, ta đã sớm nâng tu vi lên Hóa Thần tầng chín đỉnh phong rồi!"

Trong lòng Phượng Khê bực bội, chẳng lẽ bây giờ Thiên Khuyết Minh không có loại đan dược có vân vàng óng ánh đó nữa sao? 

"Nói nửa ngày, chẳng phải là cái Điểu Minh các ngươi quá nghèo, quá vô dụng sao!"

Cơ Đình: "..."

Điểu Minh? Đã "gà con" lại còn "Điểu Minh", cái nha đầu Phượng Khê này nói chuyện thật là quá đáng!

Cơ Đình tức giận đến run rẩy: "Sĩ có thể gi/ết chứ không thể nhục, ngươi..."

Phượng Khê cầm chén trà trên bàn trà ném thẳng vào mặt hắn! 

"Ngươi là cái đồ kẻ xâm lược vô sỉ mà cũng dám tự xưng là sĩ ư? Ngươi còn không bằng c/ầm th/ú! Gọi các ngươi là 'Điểu Minh' còn s/ỉ nh/ục lũ chim nữa!"

Cơ Đình cười lạnh: "Cá lớn nuốt cá bé, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Muốn trách thì trách người Cửu U đại lục các ngươi quá phế vật!"

Phượng Khê nghe xong một chút cũng không tức giận, ngược lại cười.

 "Rất tốt, đến lúc đó chờ ta chiếm lấy Thiên Khuyết đại lục các ngươi, ta sẽ dùng chính quan điểm này của ngươi để thuyết phục các ngươi!"

editor: bemeobosua

Cơ Đình đầu tiên là sững sờ, sau đó cười phá lên. 

"Chỉ ngươi thôi sao, còn chiếm lấy Thiên Khuyết đại lục? Trước không nói ngươi tự lượng sức mình đến mức nào, mấu chốt là người Cửu U đại lục các ngươi căn bản không thể tiến vào Thiên Khuyết đại lục chúng ta, bởi vì các ngươi không xứng!"

Phượng Khê liếc nhìn Tất trưởng lão: "Cho hắn biết ta có xứng hay không!"

Tất trưởng lão liền tiến lên một trận thao tác, chủ yếu là khiến ngươi đau đớn nhưng không m/ất mạ/ng!

Răng hàm sau của Cơ Đình đều bị gãy mất một cái! Hắn há miệng phun ra cái răng hàm bị rụng: 

"Phì!"

Phượng Khê gật đầu: "Được rồi, đừng đánh nữa, hắn nói xứng rồi."

Cơ Đình: "..."

Kẻ điê/n! Hắn cảm thấy Phượng Khê chính là một người đi/ên!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.