Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1366
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:28
1366. Là Vàng Sớm Hay Muộn Sẽ Sáng Lên, Là Thiên Lôi Sớm Hay Muộn Sẽ Nổi Đi/ên
Lôi Kiếp cảm thấy từ khi bị Phượng cẩu hố, nó liền nhục nhã đến mức hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ai cũng có thể dẫm đạp một chân. Hôm nay cuối cùng nó cũng quật khởi! Hừ! Là vàng sớm hay muộn sẽ sáng lên, là thiên lôi sớm hay muộn sẽ nổi đi/ên! Xông lên! Cho ta tiến lên! Nó muốn xé Ô Vân Cưu Nhi thành từng mảnh nhỏ, để tên đó theo gió bay đi khắp nơi!
Đáng tiếc, tuy tốc độ của Mộc Kiếm không chậm, nhưng vẫn không đuổi kịp Ô Vân Cưu Nhi. Phượng Khê liền hỏi Huyết Phệ Hoàn:
"Gia gia, người nói tại sao Ô Vân Cưu Nhi lại chạy trốn? Nó bị trúng gió à?"
Huyết Phệ Hoàn cân nhắc một hồi nói: "Có thể là sợ ta đi!"
Phượng Khê: "..."
Ta đúng là thừa lời mới hỏi!
Nàng đợi tại chỗ một lát, thấy Ô Vân Cưu Nhi không quay lại, liền bắt đầu trang điểm cho mình. Chuẩn bị xong liền ngồi lên lưng Cùng Kỳ, trở về Trường Sinh Tông.
Tuy trong lòng Cùng Kỳ rất không vui, nó một con hung thú mà lại trở thành tọa kỵ (thú cưỡi), quả thực là vô cùng nhục nhã! Nhưng ngoài miệng lại nói:
"Chủ nhân thân yêu của ta, trước đây ta nằm mơ đều muốn cống hiến sức lực cho ngài, hiện tại vậy mà giấc mơ trở thành sự thật, ta thật sự quá vinh hạnh! Từ nay về sau, bất luận là lên trời xuống đất, ta đều cùng ngài! Sau này ta chính là đôi chân của ngài, chính là đôi cánh của ngài, giấc mơ cả đời của ta chính là làm đôi chân ngài không chạm đất, đế giày không dính một hạt bụi!"
Mộc Kiếm trong lòng ùng ục ục ục (lẩm bẩm), cái con Cùng Kỳ này thật sự quá tiện! Bề ngoài là tỏ lòng trung thành với chủ nhân vô lương, trên thực tế chính là muốn thay thế vị trí của nó! Mộc Kiếm đã nhận ra một cảm giác nguy hiểm lớn, tuy trước đây nó cũng kiêng kỵ Tiểu Hắc Cầu và Tiểu Chim Béo, nhưng kỳ thật trong lòng nó vẫn còn nắm chắc. Bởi vì những Linh sủng này không cùng đường đua với nó.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một con Cùng Kỳ! Nếu không phải một đứa là kiếm, một đứa là hung thú, nó còn phải cho rằng hai đứa nó là sinh đôi! Hèn chi trước đây hai lần nó nổi bão, đều theo bản năng chạy đến kết giới đ.â.m Cùng Kỳ, hóa ra là tr/ả t/hù trước nha...
Tốc độ của Cùng Kỳ tuy không bằng Mộc Kiếm, nhưng người ta ổn định nha! Không những ổn định, còn cung cấp giá trị cảm xúc. Phượng Khê rất hài lòng. Điều này so với việc nàng tự trói mình còn thoải mái hơn nhiều!
Rất nhanh, liền đến Trường Sinh Tông. Phượng Khê nhảy xuống từ lưng Cùng Kỳ, thu Cùng Kỳ vào túi linh thú, sau đó đi về phía sơn môn. Đệ tử thủ vệ vội vàng hành lễ với nàng, Phượng Khê chỉ gật đầu, sau đó liền vào sơn môn.
Chờ nàng đi rồi, mấy đệ tử thủ vệ bàn tán:
"Phượng phong chủ hôm nay hình như có chút khác thường, bình thường khẳng định sẽ nói chuyện với chúng ta vài câu, sao hôm nay chỉ gật đầu rồi đi vào?"
"Ngươi không biết ư? Ta nghe nói hung thú Cùng Kỳ dẫn đến thiên lôi, Phượng phong chủ vì đại cục mà xả thân ra, chủ động ký khế ước với Cùng Kỳ để dẫn thiên lôi lên người mình. Nàng cố ý rời khỏi tông môn, chính là sợ thiên lôi làm hỏng đại trận hộ phái của Trường Sinh Tông chúng ta. Nàng đây là vừa mới chịu sét đánh trở về, có thể sống sót đã là tốt rồi, nào còn tinh lực mà nói chuyện với chúng ta."
"A! Ta liền nói cái áo choàng của phong chủ kia là mới, lại có vết má/u rỉ ra, hóa ra vừa mới bị sét đ/ánh nha! Chắc là sợ chúng ta lo lắng, cho nên cố ý đổi áo choàng mới, Phượng phong chủ thật sự là người tốt!"
"Chẳng phải vậy sao?! Ta thấy sắc mặt nàng đều sắp thành giấy trắng rồi, khẳng định bị trọng thương!"
...
Dọc đường Phượng Khê đi gặp không ít đệ tử, hành động đại nghĩa của nàng rất nhanh đã lan khắp toàn bộ tông môn.
Dung Tranh vừa mới được thả ra, trùng hợp nghe thấy có người cười khúc khích:
"Phượng phong chủ thật sự quá có tinh thần đảm đương! Từ nay về sau, nếu ai dám nói xấu Phượng phong chủ một câu, ta sẽ li/ều m/ạng với hắn!"
"Ngươi nói cái tên Dung Tranh kia cũng từ Huyền Thiên Tông đến, sao lại kém Phượng phong chủ nhiều như vậy chứ?! Phượng phong chủ người ta không những có bản lĩnh, hơn nữa cách đối nhân xử thế chẳng có chút tật xấu nào, quan trọng là lúc then chốt người ta còn có thể xả thân ra!"
"Cái này có gì mà khó hiểu, rồng sinh chín con còn khác nhau nữa là, huống chi chỉ là sư huynh muội! Ta thấy nha, cái tên Dung Tranh kia trừ việc nói nhảm, còn lại chẳng ra gì cả!"
"Nếu ngươi nói vậy ta sẽ không cãi với ngươi nữa, ta thấy bốn sư huynh khác của Phượng phong chủ đều rất tốt, đặc biệt là cái tên Quân Văn kia, vừa nhìn đã thấy xuất thân bất phàm, một thân quý khí!"
…
Mặt Dung Tranh tức đến tím lại, cứ như cà tím bị sương giá vậy! Trong nhất thời hắn cũng không biết là vì những lời khó nghe của những người này mà tức giận hay là vì đang so sánh bản thân với họ. Dù sao thì cũng cảm thấy mình rất thất bại. Hắn có chút mờ mịt, như thể cuộc đời đã mất đi trụ cột và hy vọng, không biết bước tiếp theo nên đi đâu, cũng không biết nên đi như thế nào.
Bất quá rất nhanh hắn liền phản ứng lại, bọn họ nói tiểu sư muội bị sét đ/ánh, dường như v/ết thươ/ng còn rất nghiêm trọng, hắn phải nhanh chóng đi xem. Nghĩ đến đây, hắn có chút tự trách, từ khi đến Trường Sinh Tông, hắn dường như chưa từng giúp gì cho tiểu sư muội, mà ngược lại vẫn luôn thêm phiền cho nàng. Hắn càng nghĩ càng áy náy, bước chân nhanh hơn, chạy về phía chỗ ở của Phượng Khê.
Lúc này, Phượng Khê đã trở về sân của mình. Nàng cũng không đi tìm Cơ Đình, tuy nàng đã thay hắn chịu sét đán/h, nhưng không thể... lấy ân báo oán. Nàng là người chú trọng danh dự, sẽ không làm chuyện kém phẩm như vậy.
Phượng Khê vừa vào sân liền nhìn thấy lão xương khô lén lút từ chỗ ao cá nhảy vào phòng.
Phượng Khê: "..."
editor: bemeobosua
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng đàn cá chép xích yên sẽ trốn xuống sông ngầm không chịu ra nữa, biết đâu còn trực tiếp biến thành Xích Long.
Bất quá lại nghĩ lại, Xích Long và cá chép xích yên tuy đều là một thể, nhưng ở một ý nghĩa nào đó đã là hai giống loài khác nhau! Cá chép xích yên cho dù có hèn nhát đến đâu, e rằng cũng sẽ chịu đựng.
Nàng đang nghĩ những điều này, trong đầu linh quang chợt lóe, nhưng chỉ thoáng qua, lại muốn nghĩ tiếp thì không nghĩ ra. Hiện tại nàng cũng không có tinh lực để suy nghĩ kỹ, liền tạm thời gác lại.
Sàu khi vào phòng, nàng bắt đầu điều tức đả tọa. Tuy nàng không bị sét đánh, nhưng chạy loạn và la hét cũng mệt không nhẹ. Vừa mới đả tọa một lát, Quân Văn bọn họ liền đến, hỏi han ân cần.
Đang nói chuyện, Dung Tranh tới.
Giang Tịch hoảng sợ: "Tam sư đệ, ngươi, sao ngươi lại gầy đến như vậy?"
Bùi Chu phe phẩy cây quạt: "Đại sư huynh, cái này không gọi gầy, gọi là thoát thai hoán cốt!"
Giang Tịch: "..."
Dung Tranh cũng không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía Phượng Khê. Phượng Khê kỳ thật không có chuyện gì, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, một bộ dáng sống không nổi. Dung Tranh vốn đã áy náy, lần này càng tự trách!
"Tiểu sư muội, muội, muội không sao chứ?"
Phượng Khê lắc đầu, gắng gượng đứng lên hành lễ với Dung Tranh:
"Gặp qua tam sư huynh!"
Nói xong, thân thể có chút lung lay sắp đổ, Quân Văn vội tiến lên đỡ lấy nàng.
"Tiểu sư muội, muội đã bị thương đến mức nào rồi? Muội còn hành lễ với hắn sao?"
Phượng Khê hữu khí vô lực (thều thào) nói:
"Ngũ sư huynh, lễ không thể phế! Tam sư huynh hiện giờ là thủ tịch đệ tử của Chấp Pháp Đường, muội không thể để hắn mất mặt."
Lời này còn khó chịu hơn cả gi/ết Dung Tranh. Hắn suy sụp nói:
"Tiểu sư muội, ta đã biết sai rồi, ta không nên làm mấy chuyện khác người đó, không phải ta thật sự coi trọng môn quy, chỉ là lấy môn quy để che giấu sự tự ti thôi. Ta không xứng làm sư huynh của muội, không xứng làm đồ đệ của sư phụ, ta chính là một tên phế vật chẳng làm nên trò trống gì!"
Phượng Khê: "..."
Xong con bê, thuốc hạ (dùng) quá mạnh! Trực tiếp làm hỏng mất rồi!