Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1369

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:28

1369. Đang Là Gián Điệp Không Cần Báo Tên Thật

Huyết Phệ Hoàn bĩu môi:

"Uổng công con còn tự xưng là thông minh, đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra?! Con nghĩ xem, nếu nguyên thần phóng xuất và bản thể không bị tách rời, tại sao những người Thiên Khuyết Minh đó đều bị đánh ấn ký thần thức? Trực tiếp dùng bản thể khống chế bọn họ chẳng phải tiện hơn sao?!"

Phượng Khê lập tức nêu nghi vấn: "Nhưng sau khi phần nguyên thần phóng xuất này ch/ết đi, bên bản thể vẫn có thể tiếp nhận ký ức của nguyên thần phóng xuất, điều này giải thích thế nào?"

"Tiếp nhận thì có thể tiếp nhận, nhưng ít nhất phải ba ngày sau mới có thể tiếp nhận, ta thấy nha, biết đâu chính là vì ấn ký thần thức trong thức hải của những người đó."

Phượng Khê mắt sáng lên:

"Gia gia, ý người là dấu ấn thần thức trong thức hải của bọn họ, ngoài việc dùng thế lực ép buộc họ phục tùng, còn có thể đánh cắp ký ức của họ sao? Ủa? Biết đâu còn có thể ăn mòn nguyên thần của họ để tăng cường sức mạnh cho bản thân nữa! Nói như vậy, mấy tu sĩ Nguyên Thần Phóng Xuất của Thiên Khuyết Minh này chẳng phải là những kẻ đáng thương sao! Là người theo chính nghĩa, con nhất định phải ra tay cứu giúp những con sói lạc đường này!"

Huyết Phệ Hoàn: Sói lạc đường là có ý gì? Hơn nữa, ngươi xác định là cứu vớt, không phải lợi dụng? Không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?

Tuy vừa rồi hắn không nghĩ nhiều như vậy mà chỉ thuận miệng nói, nhưng nếu đứa cháu gái ngoan này tự mình lĩnh ngộ ra, hắn cũng không cần thiết phải nói cho nàng. Hắn ho khan hai tiếng:

"Ừm, con nói không sai, ta chính là có ý này! Cho nên ngày thường con đừng có lên mặt, ta ăn muối còn nhiều hơn đường con đi, gặp chuyện vẫn nên nghe ý kiến của ta nhiều hơn!"

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: "Gia gia con liền nói sao người luôn nhàn hạ như vậy, hóa ra là ăn nhiều muối nha!"

Huyết Phệ Hoàn: "Cái nhãi ranh nhà con, cánh cứng rồi phải không? Ta thấy con chính là thiếu đòn..."

Phượng Khê tự động chặn bớt những lời mắng dễ nghe của Huyết Phệ Hoàn, quay sang cười với Cơ Đình:

“Tiểu Mưa à, sau khi ngươi đến Cửu U đại lục, điều mà ngươi cảm nhận rõ ràng nhất là gì?”

Cơ Đình im lặng một lúc rồi đáp:

“Làm gián điệp thì không cần khai tên thật.”

Đây là lĩnh ngộ đau đớn đến nhường nào! Hắn cũng không dám truyền bá tin tức về thời điểm Thiên Khuyết Minh tiến công quy mô lớn ra, cái mặt già của hắn biết đặt vào đâu?!

Phượng Khê dường như cũng không ngoài ý muốn với câu trả lời này của hắn, cười tủm tỉm nói:

"Chuyện ngươi báo tên thật quả thật rất mất mặt, không những mặt không chỗ để đặt, khẳng định còn sẽ bị phạt. Minh chủ Điểu Minh của các ngươi lòng dạ nhỏ nhen như vậy, ngươi nói có khi nào hắn trực tiếp làm thịt ngươi hay không?"

Cơ Đình hừ lạnh: "Tuy nhiệm vụ của ta thất bại, nhưng ta cũng không có phản bội Thiên Khuyết Minh, minh chủ sẽ không tuyệt tình như vậy."

Phượng Khê nhìn hắn: "Phải không? Vậy thì mở một trận tấn công quy mô lớn trước khi dùng ngươi tế cờ chẳng phải là quá hợp lý sao?!"

Cơ Đình tuy biết Phượng Khê là cố ý kích thích hắn, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an.

Phượng Khê còn nói thêm:

"Ta biết ngươi rất trung thành với Thiên Khuyết Minh, nhưng con người ai cũng ích kỷ, vẫn phải tự chừa cho mình một đường lui mới tốt. Ta có một đề nghị, chi bằng ngươi đứng hai thuyền đi!"

Cơ Đình: "Có ý gì?"

editor: bemeobosua

"Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, phần nguyên thần phóng xuất của ngươi, tức là cái ngươi đang nói chuyện với ta ngay lúc này, kỳ thật cùng bản thể đã là hai người. Bằng chứng rõ ràng nhất là, bản thể căn bản không biết ngươi làm gì, ngươi cũng không biết bản thể lúc này đang làm gì, các ngươi không phải hai người thì là gì?! Nguyên thần phóng xuất của ngươi đến Cửu U đại lục, ngươi chính là được sinh ra ở Cửu U đại lục, cho nên ngươi chính là một thành viên của Cửu U đại lục..."

Cơ Đình: Không phải chứ, ngươi nói lòng vòng hai câu, sao ta lại từ người Thiên Khuyết đại lục biến thành người Cửu U đại lục rồi?

Phượng Khê tiếp tục nói:

"Tiểu Mưa à, ngươi là một thành viên của Cửu U đại lục, lẽ ra ngươi nên bảo vệ quê hương mình chứ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp kẻ á/c làm điều xấu, trợ giúp Thiên Khuyết Minh x/âm lư/ợc Cửu U đại lục sao?

Bản thể của ngươi muốn trung thành với Thiên Khuyết Minh thì cứ việc, còn nguyên thần phóng xuất của ngươi thì hãy gia nhập phe ta đi! Tương lai, bất kể là Thiên Khuyết đại lục thua hay Cửu U đại lục chúng ta thắng, ngươi đều có thể sống sót, thậm chí còn dễ dàng hoà nhập. Như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc cố chấp mà ch/ết sao?

Hãy nhớ kỹ, lịch sử luôn do kẻ thắng viết nên. Tương lai sẽ không ai nhắc đến sự thất bại của ngươi, mà chỉ ca ngợi việc ngươi từ bỏ cái á/c theo về chính nghĩa, ra tay giúp đỡ phe chính nghĩa!

Chờ đến khi ta trở thành Minh chủ Thiên Khuyết Minh, địa vị của ngươi sẽ là dưới một người, trên vạn người! Nếu ngươi muốn hợp nhất lại với bản thể, ta cũng có thể giúp, xem như là đường vòng để tự cứu mình vậy..."

Phượng Khê vừa nói vừa vòng vo, lại còn tự thêm "bộ lọc" cho lời nói của mình, nói cách khác, nàng còn đang tự mê mình nữa mà! Quả thật là quá có sức hút về mặt nhân cách!

Dù ý chí của Cơ Đình có kiên định đến đâu, đến lúc này cũng đã bắt đầu d.a.o động. Huống chi, vốn dĩ hắn cũng chẳng kiên định đến mức ấy. Cái hắn dành cho Thiên Khuyết Minh không phải là sự trung thành, mà là... nỗi sợ.

Cho nên mơ mơ màng màng hỏi một câu:

"Nếu bản thể của ta ở Thiên Khuyết Minh chế/t rồi, nguyên thần phóng xuất này của ta còn có thể độc lập tồn tại sao?"

Phượng Khê vô cùng chắc chắn nói: "Khẳng định có thể nha! Ngươi chính là nguyên thần phân tách ra, bản thể có ch/ết hay không không có nửa điểm quan hệ với ngươi!"

Kỳ thật trong lòng nàng một chút chắc chắn cũng không có, dù sao nàng chỉ bắt được một con gà con như vậy, cũng không có tiền lệ nha. Nàng sợ Cơ Đình không tin, lại nói thêm một câu:

"Ngươi nghĩ xem, nếu bản thể ch/ết các ngươi cũng phải ch/ết, vì sao còn phải ban cho các ngươi cấm chế thần thức? Cái này không phải làm chuyện thừa sao?!"

Cơ Đình trầm mặc không nói. Phượng Khê biết hiện tại chỉ còn một bước cuối cùng!

"Không phải ta cố ý ly gián gì đâu, nhưng ta cảm thấy minh chủ của các ngươi hạ ấn ký thần thức lên ngươi không chỉ đơn giản là để dùng thế lực ép buộc ngươi đâu. Hắn còn có thể đánh cắp ký ức của ngươi, thậm chí như tằm ăn lá, dần dần gặm nhấm cả nguyên thần của ngươi nữa.

Nếu không tin, ngươi thử nhớ lại xem, sau khi bị hạ ấn ký thần thức, có phải thỉnh thoảng ngươi sẽ thấy thần thức mình khó chịu một cách lạ thường không?"

Cơ Đình nghe xong, sắc mặt có chút khó coi. Trong lòng Phượng Khê buồn cười, con người chính là như vậy, chỉ cần gieo được hạt giống nghi ngờ, chính hắn sẽ tự bổ sung thêm (suy diễn). Đặc biệt là hiện tại Cơ Đình đã d.a.o động, chẳng qua còn thiếu một cái bậc thang mà thôi.

"Tiểu Mưa à, ngươi không nghĩ xem, Thiên Khuyết Minh nhiều người như vậy vì sao lại chỉ phái ngươi xuống đây? Đây là đang biến ngươi thành vật thí nghiệm, thành vật hy sinh nha! Quan trọng là còn coi ngươi như đồ ngốc mà chơi! Ngươi vì người như vậy mà bá/n m/ạng, đáng giá sao?!

Còn không bằng theo ta kiến công lập nghiệp, ngươi xem, ngay cả thiên lôi còn không đ/ánh ch/ết được ta, cái này còn không thể chứng minh ta là người có đại khí vận sao?! Ta không biết ngươi ở Thiên Khuyết Minh sống ngày tháng thế nào, nhưng nếu ngươi đi theo ta, ta khẳng định sẽ làm ngươi cảm nhận được một cuộc đời không giống nhau! Có nhiệt huyết, có tình cảm mãnh liệt, có đại nghĩa, còn có nghiệp lớn! Sinh ra làm người, chính là muốn trải nghiệm cuộc sống đủ sắc màu mới không uổng công đời này! Ngươi cứ coi như mình được sống thêm một đời, đời này ngươi không còn là c/ẩu t/ặc của Thiên Khuyết Minh, mà là hiệp sĩ của Cửu U đại lục! Ngươi hiệp can nghĩa đảm, ngươi lòng có chí lớn, ngươi là người đỉnh thiên lập địa! Cái tên Cơ Đình này của ngươi sẽ vĩnh viễn được ghi vào sử sách, trở thành đại anh hùng được đời sau kính ngưỡng..."

Cơ Đình bị Phượng Khê nói đến nhiệt huyết dâng trào, hắn hồi tưởng lại cuộc đời chẳng có gì đáng khen của mình, dường như ngoài tu luyện ra chính là đấu đá nội bộ, chưa từng cảm nhận được cái cảm giác nhiệt huyết sôi trào này. Có lẽ, hắn thật sự có thể đổi một cách sống khác! Tại sao lại không chứ?!

Thế là, bỗng nhiên hắn đứng dậy: "Được, sau này ta theo ngươi!"

Phượng Khê nói với Tất trưởng lão: "Ly Trần, bày tiệc rượu! Hôm nay là ngày phá xác (thoát kén) rất tốt của Tiểu Mưa, chúng ta không say không về!"

Cơ Đình: Phá xác? Loay hoay cả nửa ngày, ta vẫn là một con gà con sao?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.