Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1405
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:32
1405. Chó cắn ta một miếng, không lẽ ta cũng lại cắn chó một miếng sao?!
Lúc này, Phượng Khê hỏi Nguyên Tây Bắc và La Thiên Ngân:
"Này, các ngươi có phù bảo Truyền tống không?"
La Thiên Ngân nghiến răng nói:
"Không có! Hơn nữa, trong mỏ quặng này bất luận là phù bảo, phù triện hay trận pháp gì đó đều vô dụng!"
Phượng Khê có chút đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể vặt được chút lông dê nữa chứ! Nàng nói:
"Chúng ta chơi trò lấy trùng trị trùng đi!"
Nguyên Tây Bắc và những người khác đang nghi hoặc lời Phượng Khê có ý gì, thì Phượng Khê thả ra 24 con Trùng Dập Đầu.
"Dập đi! Cứ tha hồ dập đi! Dập cho đã cơn nghiện!"
Nhóm Trùng Dập Đầu: "..."
Dập đầu chỉ là thủ đoạn cầu sinh của chúng ta, không phải sở thích của chúng ta!
Phượng Khê lại thêm một câu:
"Gi/ết chế/t chúng nó, vừa hay cho các ngươi thêm bữa!"
Nhóm Trùng Dập Đầu tức khắc hăng hái hẳn lên! Bởi vì từ khi Phượng Khê thu bọn chúng, chúng nó liền chưa từng thấy thức ăn mặn! Tuy mới mấy ngày, nhưng cũng thèm ch/ết rồi!
Thế là, 24 con Trùng Dập Đầu một thôi một hồi! Chúng nó dập là đầu, thu hoạch là thịt! Vì bữa nào cũng có thịt, dập đi!
Những con bọ cạp nhện vì chịu công kích thần thức của Trùng Dập Đầu, tơ dính phun ra liền có chút lung tung rối loạn, thậm chí có không ít con còn phun trúng đồng loại, thậm chí có con tự mình bọc mình thành bánh chưng!
Phượng Khê bọn họ cũng không rảnh rỗi, nhân cơ hội ở một bên đán/h lén, nhóm bọ cạp nhện thấy đã ch/ết rất nhiều đồng loại, số còn lại liền chui xuống đất đào tẩu.
Phượng Khê vô cùng tự nhiên thu th/i th/ể bọ cạp nhện vào túi ma thú, cho nhóm Trùng Dập Đầu chia nhau.
Nhóm Trùng Dập Đầu thật sự muốn dập cho nàng một cái! Không dễ dàng gì mà, cuối cùng cũng được ăn thịt!
Phượng Khê bọn họ còn chưa kịp thở dốc, từ trong vách đá lại bò ra rất nhiều sâu bọ có lớp giáp cứng màu sắc sặc sỡ.
Phượng Khê mở to mắt: "Đây chẳng phải là bọ hung mỏ nhọn sao?!"
Những con sâu đó tức khắc đi/ên cuồng lao về phía Phượng Khê! Hơi thở sắc bén của chúng tản ra ánh sáng xanh lam, vừa nhìn đã thấy có kịch độc.
Phượng Khê hô to với Nguyên Tây Bắc và những người khác:
"Hộ giá! Các ngươi mau đến hộ giá!"
La Thiên Ngân căn bản không động đậy, chỉ có Nguyên Tây Bắc và Phong Vô Kỵ đuổi đến.
Nguyên Tây Bắc là xuất phát từ lòng trung thành với tông môn, Phong hộ pháp đã bảo hắn hộ mệnh thần đồ, hắn phải dùng hết toàn lực.
Hơn nữa, hắn thấy vị Mãn Sao thần đồ này có chút tà môn, nói không chừng bọn họ có thể sống sót đi ra ngoài. Đã vậy thì, hắn đương nhiên phải ra sức biểu hiện.
Còn về Phong Vô Kỵ, trong lòng hắn có một hi vọng xa vời, vạn nhất có thể sống sót đi ra ngoài, vị thần đồ này có lẽ có thể nể tình hắn liều mình bảo vệ nàng, mà cải thiện một chút cảnh ngộ của tội nô bọn họ.
Còn về việc vì sao lại nghĩ như vậy, bởi vì hắn phát hiện vị thần đồ này tuy nhìn có vẻ không biết sự đời, nhưng những việc nàng làm lại đang giúp đỡ bọn họ. Bất luận là đá tên trông coi kia, hay là cho phép những tội nô kia rời đi đều là như vậy.
Hơn nữa, nếu không phải nàng cho phép những tội nô kia rời đi trước, phỏng chừng bọn họ đều đã ch/ết ở đây rồi. Cho nên bất luận là xuất phát từ báo đáp hay nguyên nhân gì, hắn đều phải cứu nàng.
Phượng Khê trốn sau lưng Phong Vô Kỵ, khẽ meo meo niệm chú công kích những con bọ hung đó.
Những con bọ hung này bắt nạt kẻ yếu, thấy bên này công không hạ được, liền quay đầu nhào về phía La Thiên Ngân bên kia.
La Thiên Ngân vốn đang vui sướng khi người gặp họa: "..."
Hắn liều mạng vung linh kiếm, nhưng vẫn hiểm nguy trùng trùng.
Phượng Khê hô: "Đừng sợ, chúng ta đến cứu ngươi!"
Chỉ là nàng kêu la rất to, nhưng căn bản không động đậy.
Quân Văn tự nhiên cũng sẽ không động, Nguyên Tây Bắc và Phong Vô Kỵ cũng không nhúc nhích. Không biết từ lúc nào, bọn họ đã coi Phượng Khê là trung tâm rồi.
Mãi đến khi La Thiên Ngân sắp băng hà, Phượng Khê mới vung Đại Khảm Đ/ao hình trăng lưỡi liềm xông lên! Ba người còn lại cũng theo sau.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đánh lui lũ bọ hung, mấy người cũng mệt mỏi nằm bẹp trên mặt đất.
Thực ra Phượng Khê và Quân Văn căn bản không dùng hết toàn lực, chẳng qua là để hòa hợp với tập thể nên giả vờ một chút.
La Thiên Ngân nuốt mấy viên đan dược, sau đó nhìn về phía Phượng Khê:
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không cứu ta."
Phượng Khê thở dài: "Chó cắn ta một miếng, không lẽ ta cũng lại cắn chó một miếng sao?!"
La Thiên Ngân: "..."
Phượng Khê còn nói thêm:
"Ngươi không cần mang ơn đội nghĩa ta, cứu ngươi chẳng qua là không muốn làm yếu bớt sức chiến đấu bên ta, dù sao còn có trận chiến ác liệt chưa đánh đâu!"
Lúc này, nàng lại nhìn về phía Nguyên Tây Bắc và Phong Vô Kỵ, nói:
"Bất kể trước đây giữa chúng ta có thù hận gì, bất kể trước đây chúng ta có thân phận gì, hiện giờ muốn sống sót thì phải vứt bỏ hiềm khích, cùng nhau chống địch!
Từ giờ trở đi, các ngươi đều nghe ta chỉ huy, chỉ cần các ngươi nghe lời, ta bảo đảm cho các ngươi sống sót đi ra ngoài!"
Nguyên Tây Bắc dẫn đầu tỏ thái độ: "Mãn Sao thần đồ, ta đều nghe ngươi!"
Phong Vô Kỵ cũng gật đầu: "Mặc cho sai phái!"
Cuối cùng đến lượt La Thiên Ngân, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi nói là được!"
Phượng Khê cảm thấy mình thật sự là một thiên tài! Trong thời gian ngắn ngủi, đã khiến hai thế lực trong tông môn bắt tay giảng hòa!
Nàng thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng khi nàng làm chưởng môn Vân Tiêu Tông! =)))
editor: bemeobosua
Nàng đang miên man suy nghĩ, mơ hồ nghe được tiếng "mu mu". Nàng nghi hoặc nói:
"Có thứ gì đang kêu mu mu? Trong mỏ quặng này còn có bò sao?"
Lúc này, tiếng mu mu càng lúc càng lớn, Nguyên Tây Bắc và những người khác cũng nghe thấy. Sắc mặt ba người trắng bệch!
"Là Trùng Hoàng! Chẳng trách trùng triều xảy ra sớm hơn, hóa ra là Trùng Hoàng tỉnh rồi! Lần này thật sự chúng ta không sống nổi!"
Phượng Khê buồn bực nói: "Trùng Hoàng? Ngươi chắc chắn không nói ngược chứ? Không phải châu chấu sao?"
Nguyên Tây Bắc: "..."
Giờ này rồi mà ngươi còn chơi chữ với ta hả! Tim ngươi thật sự quá lớn rồi!
Lúc này, Phong Vô Kỵ nói:
"Những yêu trùng biến dị này do Trùng Hoàng cầm đầu, tuy rằng chưa có ai động thủ với Trùng Hoàng, nhưng nghe nói thực lực của Trùng Hoàng thâm sâu khó lường!
May mắn là Trùng Hoàng tuyệt đại đa số thời gian đều ở trong giấc ngủ say, gần nghìn năm mới thức tỉnh một lần, đi/ên cuồng ăn thần thạch, sau đó ba tháng sau lại ngủ say.
Chỉ là lần Trùng Hoàng thức tỉnh gần nhất mới qua hơn 600 năm, sao nó lại tỉnh dậy bây giờ?"
Phượng Khê nhẹ nhõm thở ra:
"Nếu nó thích ăn thần thạch, vậy chắc là chẳng thèm để ý đến chúng ta, dù sao nó ăn chay!"
Phong Vô Kỵ: "... Nghe nói nó thực ra thích ăn người hơn, chẳng qua kiêng kị những tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của tông môn, nên mới phải ăn thần thạch."
Phượng Khê gật đầu:
"Vậy xem ra chắc là nó nhắm vào chúng ta rồi, bất quá mọi việc vẫn phải nghĩ theo hướng tốt, nếu nó ăn nhiều thần thạch như vậy, chắc chắn nó rất đáng giá đúng không? Chúng ta g/iết nó, chúng ta liền phát tài!"
Phong Vô Kỵ: "..."
Ngươi chắc chắn ngươi có bản lĩnh đó không? Không phải là nó ăn thịt chúng ta thì sao? Không thể không nói, ngươi thật sự tự tin nha! Tự tin đến mức đã có chút mù quáng!
La Thiên Ngân càng cười lạnh:
"Nếu là Thần Sử nói lời này, thì còn có vài phần đáng tin, một cái Ma Anh tầng năm như ngươi lấy đâu ra tự tin gi/ết ch/ết Trùng Hoàng?"
Phượng Khê thầm nghĩ, ngươi thà tin một con gà con còn không tin chủ nhân Cửu U như ta, ngươi vô tri đến mức nào vậy!
Thôi, không cãi nhau với thằng ngốc nữa! Vẫn là ôm cây đợi thỏ, chờ Trùng Hoàng ship hàng tới tận nhà đi! =)))
Chỉ là chờ mãi chờ mãi, lại phát hiện tiếng mu mu càng ngày càng xa.
Phượng Khê: "..."
Nàng lập tức vung Đại Khảm Đa/o hình trăng lưỡi liềm, ngao ngao xông tới:
"Con trùng tạp kia, đứng lại, đứng lại cho ta! Ngươi chạy đi đâu?"
Nguyên Tây Bắc và hai người kia: "..."