Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1418

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:33

1418. Chẳng lẽ đây là sát thục trong truyền thuyết?

Nguyên Tây Bắc còn đang do dự, bên cạnh mấy tên đệ tử đã líu lo nói:

“Vật đặc biệt ư? Tàng Thư Các tầng bảy hình như có cất giữ một ít quyển trục thượng cổ, cái này có tính không ạ?”

“Ngoài mấy quyển trục thượng cổ đó ra thì hình như chẳng có gì đặc biệt cả, mà mấy quyển trục đó căn bản không có chữ nào, bao nhiêu năm nay cũng chẳng ai phá giải được rốt cuộc mấy quyển trục thượng cổ này có ích lợi gì.”

“Đúng đấy, nghe nói Thánh Nữ được đón về xong, cũng lên đó nghiên cứu nửa ngày, tiếc là chẳng nhìn ra manh mối gì.”

Ánh mắt Phượng Khê sáng rực:

“Vậy chúng ta lên tầng bảy xem sao, biết đâu ta và sư huynh ta có thể hiểu được! Mấy thứ này không chừng lại là đồ của Thiên Khuyết Minh chúng ta đấy!”

Nguyên Tây Bắc: “…”

Nguyên Tây Bắc có một dự cảm chẳng lành, thấy như sắp có đại sự xảy ra. Nhưng hắn vừa thử rồi, căn bản không cách nào truyền tin ra ngoài, đành phải cứng họng khuyên nhủ:

“Thần Đồ Mãn Sao, hay là chúng ta đợi một chút? Biết đâu người bên ngoài nhận ra có chuyện bất thường sẽ tìm cách cứu chúng ta!”

Phượng Khê không đồng tình nói:

“Tây Bắc à, không phải ta nói ngươi, người trong bất luận hoàn cảnh nào cũng không nên đặt hy vọng vào người khác, cái gọi là ‘dựa núi núi đổ, dựa sông sông trôi’, người chung quy vẫn phải dựa vào chính mình. Nếu ngươi không thay đổi tư tưởng, không tìm kiếm tiến bộ, e rằng về sau thật sự sẽ giống tên ngươi vậy, uống gió Tây Bắc đó!” =)))

Nguyên Tây Bắc: “…”

Giờ đổi tên còn kịp không?

Nguyên Tây Bắc còn muốn khuyên thêm, thì có người đã lên tiếng:

“Nguyên sư huynh, Thần Đồ Mãn Sao nói rất đúng, chúng ta vẫn đừng hy vọng người khác, vẫn nên tự cứu đi! Chậm trễ càng lâu nguy hiểm càng lớn, trước đây Thần Đồ Mãn Sao ở mỏ quặng còn có thể dẫn huynh tìm được đường sống trong chỗ ch/ết, lần này chắc chắn cũng được, chúng ta tin tưởng thực lực của Thần Đồ Mãn Sao!”

Lập tức liền có mấy người cũng hùa theo phụ họa.

Phượng Khê: “…”

Hình như ta cũng chẳng làm gì kinh thiên động địa đại sự nhỉ, mà đã thu hoạch được một đám fan não tàn thế này? Mị lực nhân cách của ta giờ mạnh đến vậy sao?!

Huyết Phệ Hoàn: Nếu ngươi không bật Hào Quang Thánh Nhân ra, ta còn có thể tin ba phần.

Kỳ thực cũng không hoàn toàn là tác dụng của Hào Quang Thánh Nhân, hôm qua Phượng Khê và Quân Văn trên đài luận võ đã đ/ại s/át tứ phương, tuy rằng thu hút một đống giá trị t/hù h/ận, nhưng con người ai cũng mộ cường (yêu cái mạnh). Họ có thể mắng Phượng Khê và Quân Văn thiếu đạo đức, nhưng không thể không thừa nhận thực lực của hai người họ quả thực rất mạnh!

Nguyên Tây Bắc biết có khuyên nữa cũng vô dụng, vị Thần Đồ Mãn Sao này đã quyết tâm muốn lên tầng bảy Tàng Thư Các.

Đúng lúc hắn từ bỏ, sự việc lại chuyển biến, có người nói:

“Nhưng mà, cho dù Thần Đồ Mãn Sao muốn lên cũng không lên được! Đừng nói tầng bảy, chúng ta đến quyền hạn vào tầng sáu còn không có.”

Nguyên Tây Bắc trong lòng vui vẻ, đúng vậy! Trong Tàng Thư Các có cấm chế, chỉ có người có quyền hạn phù hợp mới có thể vào được tầng tương ứng, những đệ tử thân truyền như họ nhiều nhất cũng chỉ có thể lên đến tầng năm Tàng Thư Các. Hai vị thần đồ là người ngoài thì càng không cách nào lên được!

Trong lòng Phượng Khê: Không có quyền hạn? Ta đường đường Tông chủ Vân Tiêu Tông, ta lại không có quyền hạn sao?!

Nàng có chút phấn khích, bởi vì khoảnh khắc làm màu lại sắp đến rồi! Nàng không dám tưởng tượng, những đệ tử này sẽ sùng bái nàng đến mức nào! Vẫn là câu nói đó, mị lực nhân cách thật là quá mạnh! Nàng tự mình cũng sắp bị chính mình mê hoặc rồi!

Huyết Phệ Hoàn: Bằng không ta vẫn nên ngủ đông thôi!

Nhưng mà, hắn vẫn rất tò mò về những quyển trục thượng cổ kia, cố nén tâm tư hóng hớt mà quyết định xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.

editor: bemeobosua

Vị chưởng môn tí hon Phượng Khê, vung tay: “Mọi việc không có tuyệt đối, bất kể nói gì thì cứ lên xem kỹ đã!”

Phượng Khê lập tức dẫn theo một đám người ồn ào kéo đến tầng năm Tàng Thư Các. Nguyên Tây Bắc để Phượng Khê hết hy vọng, dẫn đầu đi về phía cầu thang lên tầng sáu, kết quả bị một cái khiên vô hình ngăn lại, hắn thử vài lần đều thất bại.

Quân Văn nói: “Hay là tấn công thử xem?”

Nguyên Tây Bắc vội nói: “Tuyệt đối không thể! Đã từng có đệ tử làm vậy, kết quả thân bị trọng thư/ơng! Đừng nói chúng ta, ngay cả Phong hộ pháp muốn xông vào cũng không thể nào!”

Quân Văn nhìn về phía Phượng Khê: “Sư muội, hay là thôi vậy?”

Phượng Khê do dự một chút, nói: “Dù vậy, vì mọi người muội cũng muốn thử một lần, cho dù bị thư/ơng cũng chẳng sao cả.”

Nguyên Tây Bắc: “…”

Trước đây ngươi đâu có phong cách này? Kiểu thay đổi này của ngươi làm ta hơi khó chấp nhận đấy.

Nhưng mà, nghĩ lại, trước đây ở mỏ quặng, tuy nói vị Thần Đồ Mãn Sao này cao cao tại thượng, còn có chút vênh váo hất hàm sai khiến, nhưng cũng bình an vô sự đưa ba người họ ra khỏi mỏ quặng, cũng không bỏ rơi họ giữa đường. Có lẽ chỉ là tính cách tương đối khoa trương, kỳ thực nhân phẩm vẫn không tồi.

Vị Phượng Khê nhân phẩm không tồi đi lên phía trước vài bước, đến gần cái khiên. Nàng hít sâu, thử bước tới một bước, rồi trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, nàng không gặp bất kỳ trở ngại nào, thuận lợi bước lên một bậc cầu thang. Phượng Khê giả vờ cũng ngây người một chút, lại nhấc chân bước thêm một bậc nữa, lại thuận lợi lên được.

Lúc này nàng mới quay đầu nhìn về phía đám người Nguyên Tây Bắc:

“Cái khiên này hình như chẳng có tác dụng gì với ta, có phải là chỉ chặn Nhân tộc mà không ngăn Ma tộc không?”

Đám người Nguyên Tây Bắc: “…”

Người Vân Tiêu Tông chúng ta phải ngu đến mức nào mới có thể thiết kế trận pháp như vậy! Chắc chắn không phải lý do này! Nhưng vấn đề là tại sao nàng lại có thể đi lên?

Chẳng lẽ cái khiên có vấn đề, Nguyên Tây Bắc lập tức thử lại lần nữa, kết quả vẫn bị ngăn ở bên ngoài cái khiên. Quân Văn cũng giả bộ tiến lên, cũng bị ngăn lại.

Ánh mắt Phượng Khê khẽ lóe, nàng bước xuống bậc thang nói với Quân Văn:

“Sư huynh, đưa tay đây!”

Phượng Khê nói đoạn, vươn tay nắm lấy tay Quân Văn, kéo hắn qua khỏi cái khiên.

Mọi người: “…”

Thế này cũng được sao?

Họ nào biết, trong tay áo Phượng Khê đang giấu Bút Núi Sông Càn Khôn, có lệnh bài chưởng môn trong tay, tự nhiên là thông suốt.

Phượng Khê hỏi Nguyên Tây Bắc và đám người:

“Các ngươi muốn đi lên không? Nếu muốn đi lên, ta kéo các ngươi lên.”

Nguyên Tây Bắc còn chưa kịp nói gì, những người khác đã vội vàng hô:

“Lên! Chúng ta cũng muốn lên!”

Chẳng nói gì khác, họ cũng muốn lên để mở rộng tầm mắt chứ!

Phượng Khê đang định vươn tay kéo những đệ tử đó, Quân Văn từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng da thú đưa cho Phượng Khê, kiểu dáng khá giống bao tay.

“Sư muội, tay bọn họ đều ra mồ hôi, trơn lắm!”

Kỳ thực hắn muốn nói tay mấy đệ tử đó bẩn quá, nhưng giờ thấy tiểu sư muội hình như muốn thay đổi hình tượng, hắn cũng không thể phá đám được!

Phượng Khê thì lại thấy không sao cả, nhưng nếu là tấm lòng tốt của Ngũ sư huynh, nàng liền đeo chiếc áo choàng da thú đó vào tay phải, sau đó kéo tất cả các đệ tử lên cầu thang.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Nguyên Tây Bắc. Hắn cảm thấy vẫn nên đi lên thì hơn, ít nhất là tận mắt xem vị Thần Đồ Mãn Sao này lại muốn gây ra họa gì. Thế là, hắn vươn tay.

Phượng Khê tủm tỉm nhìn hắn: “Ngươi cũng muốn lên à? Một vạn linh thạch!”

Nguyên Tây Bắc: “…”

Dù sao chúng ta cũng coi như người quen, ngươi làm vậy có thích hợp không?

Chẳng lẽ đây là sát thục* trong truyền thuyết?

(* mượn điển tích “Tấn diệt Thục” hoặc các chiến dịch thảm sát, tiêu diệt Thục quốc, để nói về hành động quá tàn nhẫn, không chút nể tình.)

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.