Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1449
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:35
1449. Phượng Soái nàng lại đang bày trò đây!
Bầy yêu thực băng quỳ sợ đến hóa đá! Cái quái gì thế này? Thôi được, Cửu Vĩ Thiên Hồ tuy là của quý, nhưng cái lũ yê/u m/a qu/ỷ qu/ái này thật đáng sợ quá đi! Chạy thôi! Thế là, chúng nó chạy tán loạn tứ phía!
Cái này làm khổ cho lũ Linh sủng của Phượng Khê rồi! Con thì bò lăn lóc trên mặt đất như sâu lông đi/ên loạn, con thì dập đầu lia lịa. Mấy thứ này thì cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội hành động chậm như rùa!
Phượng Khê thấy vậy, đành phải triệu hồi đám Ma tiêu ra! Đừng coi thường bọn Ma tiêu chỉ có một chân nhé, chúng nó nhảy nhanh như bay! Vút vút vài cái đã đuổi kịp lũ băng quỳ, trông như chó chăn cừu lùa cừu về vậy.
Phía trước là sâu lông đ/iên loạn bò lê bò lết, phía sau là đám quái vật lông lá đầu bù tóc rối, lũ băng quỳ cảm thấy mình thật yếu đuối, đáng thương và bất lực vô cùng! Chúng nó chợt hiểu ra, Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là cái mồi nhử mà thôi!
Lũ băng quỳ tuy là yêu thực, nhưng mưu mô chẳng hề ít đâu. Nếu đá/nh không lại, vậy thì... gia nhập thôi! Thế là, thủ lĩnh băng quỳ tha thiết xin được quy thuận!
Phượng Khê ra hiệu cho Liên minh b/áo th/ù dừng tay, rồi nhìn về phía thủ lĩnh băng quỳ:
"Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Không hối hận đấy nhé?"
Thủ lĩnh băng quỳ thầm nghĩ, ngươi nói nhảm gì thế! Nếu giờ chúng ta không quy thuận thì làm gì còn cơ hội mà hối hận nữa chứ?! Thế là, nó gật đầu lia lịa. Phượng Khê suýt nữa lo nó gãy cổ!
"Nếu các ngươi tự nguyện quy thuận, vậy ta sẽ miễn cưỡng ký khế ước với các ngươi vậy!"
Lũ băng quỳ: "..."
Chúng ta có tự nguyện hay không, ngươi không tự biết sao?!
Sau khi khế ước, thủ lĩnh băng quỳ bị đám Ma tiêu hà/nh hu/ng một trận. Bọn chúng vừa đ/ánh vừa chửi:
"Ai bảo ngươi chạy tới đây? Một con yêu thực như ngươi tới hóng chuyện gì hả?!"
"Trên người ngươi hai lạng thịt cũng không có, còn mặt mũi nào tới đây hóng hớt!"
...
Thủ lĩnh băng quỳ bị đánh cho thảm thiết vô cùng! Bị đánh nở hoa luôn!
Sau một trận tơi bời hoa lá, thủ lĩnh băng quỳ run rẩy bưng một nắm hạt hướng dương đưa cho Phượng Khê nói:
"Ta cũng chẳng có gì đáng giá, vậy xin tặng trái cây của ta cho ngài! Sau này ngài chính là mặt trời của ta, hoa hướng dương vĩnh viễn hướng về mặt trời!"
Phượng Khê thầm nghĩ, sao mấy con yêu thực yêu thú này sau khi bị đánh xong, đứa nào cũng hiểu chuyện thế nhỉ? Chẳng lẽ là đá/nh thông minh ra?
Kiếm Mộc lanh chanh nói: "Chủ nhân ơi, ta thấy á, chúng nó không phải thông minh ra đâu, chúng nó giống ta, đều là đồ tiện da!"
Phượng Khê: "..."
Tiếp theo lại có thêm vài đợt yêu thú hệ băng, con nào con nấy đều biết điều, vừa thấy yếu thế là giơ tay đầu hàng ngay. Điều này khiến cho đại quân Hải xà chẳng thu hoạch được gì cả!
Đến một miếng thịt cũng chưa kịp nếm! Chúng nó đổ gục, méo mó, chửi rủa, khóc lóc... Vốn dĩ đứa nào đứa nấy đều đầu bù tóc rối, giờ trông càng giống mấy con đi/ên!
Phượng Khê: "..."
Xong rồi! Hình như nàng nuôi một lũ bi/ến th/ái rồi!
Lương tâm nàng chợt trỗi dậy một chút, lấy ra một ít thú hạch cho chúng nó ăn. Đám Linh sủng lúc này mới chịu yên!
Cơ Đình nhìn mà đau lòng vô cùng! Thú hạch quý giá như vậy, ngươi lại đem cho Linh sủng ăn ư? Ngươi có biết không, ở Thiên Khuyết đại lục, dù là thú hạch màu trắng cũng bị người ta tranh giành điên cuồng đó? Đúng là phí của trời mà!
Lúc này, Phượng Khê tiện tay đưa cho hắn một viên thú hạch màu tím: "Này, tặng ngươi!"
Cơ Đình lập tức cảm động rưng rưng! Không chỉ vì viên thú hạch màu tím này, mà còn vì Phượng Khê nói là "tặng" chứ không phải "thưởng"! Điều này nói lên điều gì? Điều này chứng tỏ nàng không còn coi hắn là gà con nữa, mà đã coi hắn như người một nhà!
Phượng Khê trấn an đám Linh sủng xong, đi thị sát tiến độ hành cung. Rất không hài lòng! Cái này gọi là hành cung sao? Chẳng phải là đào một cái hang băng lớn sao?!
Sư Vương chúng nó: "..."
Chúng ta cũng chịu thôi, ngươi bắt một lũ yêu thú đi xây nhà, đây chẳng phải làm khó yêu thú sao?! Hơn nữa, đây chẳng phải cũng để thỏa mãn yêu cầu về băng của ngươi sao?! Ngươi cứ nói xem băng có đủ hay không?
Phượng Khê thật ra cũng chẳng thiết tha gì cái hành cung này, bất quá là mượn chuyện này để huấn luyện Sư Vương chúng nó sự phục tùng thôi! Dù sao cũng mới ký khế ước, tình cảm chưa sâu đậm, cũng chỉ có thể dùng kỷ luật mà ràng buộc.
Lúc này, Quân Văn nghi hoặc nói:
"Tiểu sư muội, chẳng phải nói còn có yêu thú thích độc lai độc hành sao? Sao một con cũng chẳng thấy đâu?"
Phượng Khê cũng có chút bực bội, theo lý mà nói chúng nó đã sớm phải nghe thấy tiếng gió, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?
Đang suy nghĩ, mặt đất chợt rung chuyển nhẹ, ngay sau đó từ đằng xa xuất hiện bốn con quái vật khổng lồ!
Cơ Đình nhíu mày nói:
"Ta không nhìn thấu tu vi của chúng nó, rất có thể chúng nó có tu vi Hóa Thần tầng chín. Cho dù chúng ta dựa vào số đông có thể miễn cưỡng thắng, e rằng cũng thư/ơng v/ong thảm trọng!"
Tuy hắn là Hóa Thần tầng tám, nhìn như chỉ kém chúng nó một tầng, nhưng tu vi càng cao, một chút chênh lệch cũng như vực sâu ngăn cách, không thể vượt qua!
Phượng Khê có chút khó hiểu, theo lời lũ băng quỳ nói trước đó, bốn con yêu thú này ban đầu hình như chỉ có tu vi Hóa Thần tầng bảy, sao đột nhiên lại biến thành Hóa Thần tầng chín? Chẳng lẽ có liên quan đến biến cố ở trung tâm Băng Nguyên?
Đang nói chuyện, bốn con quái vật khổng lồ kia đã tới gần, hóa ra là bốn con vượn trắng khổng lồ.
Kiếm Mộc lanh chanh nói với thủ lĩnh Ma tiêu: "Aizz, họ hàng nhà ngươi tới kìa!"
Thủ lĩnh Ma tiêu: "..."
Đến lúc này rồi, ngươi còn có tâm tư mà cà khịa sao? Nói thật, nếu ở Vạn Trượng Ma Uyên, trong lòng nó còn chút tự tin, nhưng ở đây, cho dù dùng đan dược, thực lực của chúng nó vẫn bị ảnh hưởng rất lớn.
Bốn con vượn trắng khổng lồ mặt đầy khinh miệt và khinh thường, nhìn Phượng Khê bọn họ chẳng khác gì nhìn kiến cả. Chúng nó đã bắt đầu bàn bạc xem nên phân chia chiến lợi phẩm thế nào!
"Ta chỉ cần con Cửu Vĩ Thiên Hồ kia, còn lại ba đứa ngươi chia nhau!"
"Chúng ta cần mấy thứ ruột gan kia làm gì?! Nếu không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ, ta cũng lười ra ngoài!"
"Phải đó, ai cũng vì Cửu Vĩ Thiên Hồ mà đến, đá/nh ch/ết rồi chia đều đi!"...
Tiểu Trà Hồ: "..."
Các ngươi e rằng muốn ăn rắm thì có! Các ngươi cứ chờ xem tâm địa độc ác của chủ nhân đi!
Bốn con vượn trắng khổng lồ đang bàn bạc cách chia Cửu Vĩ Thiên Hồ đến khí thế ngút trời, thì Phượng Khê lạnh lùng quát:
"Bốn con sao lâu kia, thấy bổn soái, vì sao không quỳ?"
Bốn con vượn trắng khổng lồ: "..."
editor: bemeobosua
Trong số đó, một con vượn trắng khổng lồ bỗng nhiên dậm chân một cái, mặt băng lập tức xuất hiện một vết nứt lớn! Nếu không phải Phượng Khê khá cảnh giác, có khi đã rơi xuống rồi! Đám yêu thú vốn đã sợ hãi, giờ càng sợ đến run cầm cập.
Phượng Khê thầm mắng, một lũ vô dụng! Hoài công ta còn gọi các ngươi là Liên minh Báo thù, kết quả là một lũ bất lực!
Nàng lộ ra một nụ cười lạnh, tùy ý vung tay phải một cái, một tia sét màu tím bổ xuống mặt băng. Ngay sau đó mặt băng tan chảy nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tạo thành một cái động băng khổng lồ, sâu không thấy đáy!
Bốn con vượn trắng khổng lồ không khỏi lùi lại vài bước. Bởi vì chúng nó đã cảm nhận được hơi thở khủng bố của thiên lôi! Sức mạnh của lôi điện! Nhất định là sức mạnh của lôi điện! Con nha đầu thối này vậy mà lại có sức mạnh lôi điện cường hãn đến thế!
Chúng nó nhìn chằm chằm Phượng Khê, ban đầu chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, giờ vậy mà đã tăng lên đến... một trình độ mà chúng nó không thể nhìn ra!
Chẳng lẽ nàng là Hóa Thần tầng chín đại viên mãn? Đúng rồi, vừa nãy nàng tự xưng là gì nhỉ, bổn soái? Nàng là cái gì soái? Nếu Phượng Khê biết ý nghĩ của chúng nó, nhất định sẽ nói cho chúng nó, nàng là... Chơi Soái!
Vừa nãy nàng đã giấu Lôi Kiếp vào trong tay áo, cho nên mới có thể phóng ra tia sét màu tím! Sau đó mượn tay áo che giấu để ném Hỏa Tủy Vạn Năm ra ngoài, thứ này tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng làm tan chảy băng nhanh chóng thì không thành vấn đề!
Còn về tu vi, đương nhiên là vì nàng đã sớm ăn đan dược giả tạo tu vi rồi!
Vẫn là câu nói đó, nhân sinh như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất!