Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1459
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:36
1459. Chơi tới bến luôn!
Liễu Thống Soái dù ghét bỏ thì cũng vẫn dỡ bỏ trận pháp che giấu. Quả nhiên cách đó không xa có một tòa trận đài. Cơ Đình vội vàng chạy tới, Phượng Khê và Quân Văn cũng theo sau. Phượng Khê phát hiện tòa trận đài này có chút tương tự với tổng trận đài trong Hạo Thiên Kính, xem ra Liễu Thống Soái không nói dối, nơi đây quả thật vẫn luôn bị phong ấn trong một vực độc lập.
Điều này phải cảm tạ tiền bối Vô Danh lãng (chơi bời) tới bến! Nếu không phải hắn cưỡi Vô Danh thành ra ngoài lãng, rồi tình cờ rơi xuống đây, e rằng thông đạo nguyên thần phóng ra này đã sớm bị mở ra rồi. Tiền bối Vô Danh và đồng bọn của ông ấy đúng là lãng ra trình độ, lãng ra cống hiến, lãng ra tận chân trời!
Lúc này, Liễu Thống Soái nói với Cơ Đình:
"Theo lý mà nói, các ngươi đến đây, ta nên mở thông đạo nguyên thần phóng ra cho các ngươi mới phải, nhưng hiện tại ta đã đổi ý. Như nha đầu Mãn Sao kia nói, ta vì Thiên Khuyết Minh trả giá nhiều như vậy, kết quả lại mang tiếng xấu, điều này đối với ta mà nói không công bằng! Cho nên, Thiên Khuyết Minh cần phải cho ta một lời giải thích, ít nhất phải khôi phục danh dự cho ta, nếu không không bàn nữa!"
Cơ Đình: "..."
Khoan đã, dù sao ngài cũng là một quân thống soái, vậy mà chỉ vì Phượng Khê luyên thuyên mấy câu, ngài liền thay đổi lập trường ư? Ngài có thể nào có chút cái nhìn đại cục hơn không?
Vẻ mặt hắn khó xử:
"Cái này, cái này, ngài cũng biết, trừ phi ta t/ự s/át, nếu không không có cách nào liên lạc được với Thiên Khuyết Minh, nhưng cứ như vậy, muốn phái người xuống lại khó khăn!"
Liễu Thống Soái nhíu mày nói: "Ngươi không có cách nào liên lạc với cấp trên ư? Ở đây chẳng phải có thể dùng Thương Lan Ốc để đưa tin sao?"
Cơ Đình vẻ mặt mê mang: "Thương Lan Ốc? Thương Lan Ốc là cái gì?"
Sắc mặt Liễu Thống Soái càng thêm ghét bỏ:
"Ngươi ngay cả Thương Lan Ốc cũng không biết? Vậy ngươi cũng nên biết Huyễn Khư Hải chứ?"
Cơ Đình vội vàng nói: "Biết, cái này vãn bối biết, nghe nói Thời Toa Phong chính là từ trong Huyễn Khư Hải bắt được."
Liễu Thống Soái cả kinh: "Ngươi nói cái gì? Các ngươi bắt được Thời Toa Phong ư?"
Cơ Đình gật đầu rồi lại lắc đầu: "Bắt được, sau đó lại chạy mất."
Liễu Thống Soái đau lòng vô cùng:
"Có thể bắt được Thời Toa Phong đây là tạo hóa lớn đến nhường nào, vậy mà lại để nó chạy mất? Thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Khó trách nhiều năm như vậy, các ngươi cũng không thể lần nữa đặt chân đến Cửu U đại lục, toàn là phế vật! Một đám phế vật!"
Cơ Đình: Ngươi liền không phế vật à? Ngươi sao lại thành a phiêu thế?! Nói đúng ra, ngay cả a phiêu ngươi cũng không phải, ngươi chỉ là một sợi chấp niệm mà thôi! Chẳng là cái gì cả!
Liễu Thống Soái mắng một hồi, hỏi: "Nói xem, là sao thế này?"
Cơ Đình đè nén bất mãn trong lòng, kể lại chuyện Ám Minh Chi Ngục một lần. Liễu Thống Soái nhíu mày:
"Theo lý mà nói, một khi Thời Toa Phong rời khỏi Huyễn Khư Hải thì hành động sẽ bị hạn chế rất lớn, sao lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi? Huống hồ vẫn là ở Cửu U đại lục, điều này lại càng khó hiểu..."
Phượng Khê nghe vậy giật mình, nếu nói như vậy, rất có thể Thời Toa Phong không trốn về Huyễn Khư Hải, vậy nó đi đâu? Sẽ không ẩn trong người nàng chứ?
Huyết Phệ Hoàn cười lạnh: "Con cứ nằm mơ đi! Một cái Thời Toa Phong to lớn như vậy mà ẩn trong người con, con có thể không hề phát hiện ra sao? Đừng có nằm mơ!"
Phượng Khê: "..."
Thời buổi này ngay cả nằm mơ cũng không được sao?! Nàng vừa nghĩ vừa nội thị đan điền và thức hải, muốn tìm tung tích của Thời Toa Phong, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Xem ra ông nội tiện nghi nói đúng, nàng quả thật suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, Liễu Thống Soái nói:
"Thôi, vẫn là nói lại chuyện Thương Lan Ốc đi! Thương Lan Ốc cũng sống trong Huyễn Khư Hải, nó có hai lớp vỏ ốc, sau khi luyện hóa có thể chế tác thành tử mẫu linh khí đưa tin. Vùng đất trung tâm Cực Địa Băng Nguyên có lực lượng thời không tương đối sống động, cho nên có thể dùng Thương Lan Ốc liên lạc với Thiên Khuyết Minh. Bất quá, xác suất thành công không đặc biệt cao, phải xem vận khí. Nếu vận khí tốt, mấy chục lần có thể thành công một lần, nếu vận khí không tốt, có thể mấy trăm lần, mấy ngàn lần cũng sẽ không thành công."
Phượng Khê: "..."
Khó trách Minh chủ Điểu Minh muốn làm xích thời không, các ngươi giao tiếp thật là vất vả nha!
editor: bemeobosua
Lúc này, Cơ Đình nói với Liễu Thống Soái:
"Vãn bối chưa từng nghe nói qua Thương Lan Ốc, có khả năng là đã tuyệt chủng rồi. Vãn bối quả thật không có cách nào liên lạc với cấp trên, ngài có thể nào cân nhắc trước một chút không?"
Liễu Thống Soái hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi nói thì dễ dàng, hiện tại cùng ta giảng cân nhắc, lúc trước sao không ai cân nhắc cho ta?! Nếu không thể tẩy thoát oan khuất cho ta, tất cả không cần bàn nữa!"
Cơ Đình vừa tức vừa vội, trán đẫm mồ hôi, nhưng lại không dám làm cứng. Phượng Khê thấy thế, một bộ dáng bất chấp tất cả nói:
"Liễu Thống Soái, ta biết trong lòng ngài có oán khí, nhưng điều này không phải sư phụ ta gây ra, hắn bất quá là thượng chỉ hạ phái, phụng mệnh làm việc thôi! Ngài nói để Thiên Khuyết Minh rửa sạch oan khuất cho ngài, không phải ta nói chuyện không lọt tai, dù bọn họ có đồng ý, nhưng họ còn có thể đổi ý nha! Khi đó ngài vì chấp niệm đã cởi bỏ, đã tan thành mây khói, làm sao còn có thể truy cứu?!"
Liễu Thống Soái cau mày nói: "Ngươi nói cũng có chút lý lẽ, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Phượng Khê nói: "Muốn ta nói, ngài dứt khoát thu sư phụ ta làm đệ tử đi! Hắn làm đệ tử của ngài, tự nhiên có trách nhiệm vì ngài tẩy thoát tội danh, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận. Nếu ngài không yên tâm, cứ bắt hắn thề độc, nếu hắn không tuân thủ lời hứa, cứ để bản thể hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Cơ Đình: "..."
Mệnh gà con cũng là mệnh nha!