Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1465
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:37
1465. Thì ra ta xuất thân từ danh môn đó nha!
Phượng Khê nhìn Huyết Phệ Hoàn mà câm nín! Xem ra trước đó nàng còn lạc quan quá đà, tưởng rằng chiêu ca hát của mình sẽ khiến hắn quy phục vĩnh viễn, ai dè chỉ được vài ngày! Phượng Khê lười quản, dù sao Lão Liễu đã lên thuyền cư/ớp, hối hận cũng chẳng ích gì! Nàng thả Trùng Hoàng ra:
“Hát!”
Trùng Hoàng: “...”
Ngươi bảo ta hát là ta hát à, ta không cần mặt mũi sao?!
“Chít chít, chít chít...”
Haizz! Cuộc sống khó khăn, côn trùng như ta cũng phải bán nghệ!
Đang ngồi bẻ ngón tay tính toán thứ hạng, Liễu thống soái nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc thốt lên:
“Ngươi từ đâu mà có con Ảo Ảnh Trùng này?”
Phượng Khê ngớ người: “Ảo Ảnh Trùng? Người biết con sâu này ư?”
“Ta chưa từng thấy qua, nhưng nghe người ta nhắc tới. Nghe đồn ở Huyễn Khư Hải có một loại sâu, bề ngoài giống hệt côn trùng phàm tục, tiếng kêu như bò, lại có thể phát ra tiếng ca chít chít, có công hiệu an ủi thần thức. Ngoài ra, Ảo Ảnh Trùng còn có một thần thông khác, đó chính là ẩn mình. Chính vì thế, nên rất khó bắt được.”
Phượng Khê đối chiếu lời Liễu thống soái với Trùng Hoàng từng ly từng tí, phát hiện không sai biệt là bao. Trước đó Liễu thống soái chưa từng thấy Trùng Hoàng, đương nhiên không thể bịa đặt ra những điều này, xem ra Trùng Hoàng đích xác là Ảo Ảnh Trùng. Vậy vấn đề nảy sinh, theo lời Liễu thống soái, Ảo Ảnh Trùng chỉ sống ở Huyễn Khư Hải, tại sao lại xuất hiện ở Cửu U Đại Lục?
Lúc này, Trùng Hoàng có chút lâng lâng! Trời ơi, ta cứ nghĩ mình chỉ là một con sâu hơi đặc biệt mà thôi, hóa ra ta có địa vị lớn lao thế này ư? Huyễn Khư Hải? Nghe tên thôi đã thấy không phải dạng vừa rồi! Chả trách ta có thể thống lĩnh muôn vàn bầy côn trùng, thì ra ta xuất thân danh môn nha!
Nó đang tự đắc, thì nghe Liễu thống soái nói:
“Tiểu Khê, nghe nói nếu luyện hóa Ảo Ảnh Trùng thành đan dược, dùng xong có thể ẩn thân, có cơ hội ngươi thử xem.”
Trùng Hoàng: #¥%&*#@¥#
Thảo nào ngươi bị tước thành bộ xương khô! Cái loại như ngươi, đáng bị đốt thành tro!
Thật ra, Liễu thống soái nói vậy chẳng phải nhằm vào Trùng Hoàng, chỉ là trần thuật sự thật mà thôi. Hắn là bậc thượng vị giả, lại làm A Phiêu nhiều năm như vậy, khi nói chuyện tự nhiên sẽ không suy xét cảm nhận của kẻ (côn trùng) khác.
Đương nhiên Phượng Khê sẽ không luyện chế Trùng Hoàng thành đan dược, ẩn thân hay không cũng chẳng sao, giữ nó lại để nghe hát vặt cũng hay rồi! Nàng càng quan tâm tại sao cái thứ này lại xuất hiện ở Cửu U Đại Lục?
Nhưng nghĩ lại thì, ngay cả Thời Toa Phong cũng có thể xuất hiện ở Cửu U Đại Lục, thì một con sâu chạy ra cũng chẳng có gì lạ. À đúng rồi, trước đó nàng ở Bí Cảnh Huyết Gia từng thấy một loại thực vật tên là Phấn Diện Ma Thực, không những cực kỳ khó nhằn mà còn có thể hồi sinh, vừa nhìn đã biết là đồ của Thiên Khuyết Đại Lục. Nói không chừng mấy thứ này đều có liên quan đến Thiên Khuyết Minh. Đương nhiên, cũng có thể liên quan đến thế lực thứ ba mà nàng nghi ngờ.
Phượng Khê cảm thấy thu Liễu lão đầu làm sư phụ đúng là quá hời! Đây đích thị là một cuốn bách khoa toàn thư sống!
Huyết Phệ Hoàn lập tức cảm thấy nguy cơ! Hiện giờ ở Cửu U Đại Lục, hắn còn có thể chiếm thế thượng phong, chứ nếu đến Thiên Khuyết Đại Lục, chẳng phải hào quang của hắn đều bị Liễu bộ xương khô cướp mất sao?! Xem ra hắn phải tranh thủ tu luyện mới được, chỉ cần luyện không ch/ết thì cứ luyện mãi thôi!
Không chỉ hắn có nguy cơ, Cơ Đình cũng có nguy cơ. Ban đầu bên cạnh nữ ma đầu chỉ có mình hắn là người của Thiên Khuyết Đại Lục, địa vị bất khả thay thế. Giờ lại lòi ra một Liễu thống soái, nếu hắn không biểu hiện tốt, e rằng sớm muộn gì cũng biến thành gà con ch/ết.
Không chỉ bọn họ cuống, Quân Văn cũng bị cuống theo. Bởi vì hắn cảm thấy Tiểu Sư Muội rất nhanh sẽ đến Thiên Khuyết Đại Lục, nếu hắn không nỗ lực, e rằng Tiểu Sư Muội sẽ không mang hắn đi. Hắn thầm mắng mình vô dụng, dù đều lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng tu vi vẫn dừng lại ở Nguyên Anh tầng chín Đại Viên Mãn, mãi không thể Hóa Thần. Rốt cuộc kém ở chỗ nào? Hắn đành phải thỉnh giáo Cơ Đình.
Cơ Đình nghe xong, có chút khó xử nói:
“Ở Thiên Khuyết Đại Lục Hóa Thần rất đơn giản, hầu như không có gì khó khăn, nên dù ta rất muốn giúp ngươi, nhưng lực bất tòng tâm.”
Quân Văn: “...”
Hắn đành phải mượn Phượng Khê hỏi Huyết Phệ Hoàn.
Huyết Phệ Hoàn đưa ra đáp án:
“Ta nhớ hồi đó ta chỉ ngủ một giấc là Hóa Thần, muốn nói tâm đắc, ừm, ăn được ngủ ngon là được.”
Quân Văn: “...”
Ta đúng là thừa lời khi hỏi ngươi! Còn Phượng Khê, hắn càng không cần hỏi! Người ta là bị sét đ/ánh mà Hóa Thần! Thôi, tự mình suy nghĩ vậy!
Cuối cùng, vẫn là Lận Hướng Xuyên chủ động chỉ điểm:
“Cái gọi là Hóa Thần, chính là đem Nguyên Anh của ngươi hóa thành thần thức của chính mình, muốn làm được điểm này thì phải thần hồn hợp nhất, tìm kiếm căn nguyên thiên địa, nói cách khác...”
Quân Văn lập tức đại thụ dẫn dắt, quyết định chờ trở lại Trường Sinh Tông sẽ bế quan xung kích Hóa Thần.
editor: bemeobosua
Vài ngày sau, Phượng Khê bọn họ đến Vân Tiêu Tông. Phong hộ pháp và đám người tuy xương cốt mềm yếu, nhưng quả thật cũng có bản lĩnh thật sự. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Vân Tiêu Tông đã sơ bộ thành hình.
Phượng Khê thị sát một lượt, sau đó giao cho Vân Tiêu Tông một nhiệm vụ: tu sửa một Tấm Bia Anh Linh ở gần ranh giới hai vùng. Ngày đó nàng trong ảo cảnh chiến trường thượng cổ, đã hứa với Vạn Khánh Chúc và những người khác rằng sẽ tu sửa một Tấm Bia Anh Linh cho họ. Giờ đây, nàng thân là chủ nhân Cửu U, đương nhiên phải thực hiện lời hứa.
Phong hộ pháp nghe xong mệnh lệnh của Phượng Khê, tâm trạng có chút phức tạp. Hắn cảm thấy Phượng Khê giao nhiệm vụ này cho Vân Tiêu Tông, ít nhiều cũng có ý gõ đầu, dù sao bọn họ đã từng đầu phục Thiên Khuyết Minh. Cũng đúng thôi, coi như là chuộc tội!
Tâm trạng của Liễu thống soái càng phức tạp hơn! Cũng là những tu sĩ tham gia chinh chiến, Cửu U Đại Lục dựng bia cho Thần Ẩn Quân đã hy sinh, còn Thiên Khuyết Minh lại đổ oan lên đầu họ. Hai bên so sánh, làm sao có thể không thất vọng não lòng?!
Không biết có phải đã đoán được suy nghĩ của hắn, Phượng Khê buồn bã nói:
“Sư phụ, Thần Ẩn Quân là những người bảo vệ quốc gia, họ xứng đáng!”
Liễu thống soái: Vậy thì sao? Chúng ta ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, đáng bị như vậy à?!
“Tiểu Khê, chúng ta cũng vì Thiên Khuyết Đại Lục, cũng là bất đắc dĩ thôi!”
Phượng Khê lạnh giọng:
“Bất đắc dĩ? Khí Tĩnh Mịch của Thiên Khuyết Đại Lục là do người của Cửu U Đại Lục chúng ta thả ra ư? Các ngươi xui xẻo thì phải kéo người Cửu U Đại Lục chúng ta đi chôn cùng sao?! Chúng ta có tội gì?!”
Phượng Khê vừa dứt lời, Liễu thống soái liền phát ra tiếng kêu thảm thiết! Phượng Khê giật mình, muốn xem xét chuyện gì đã xảy ra, nhưng tình huống của Liễu thống soái khá đặc biệt, dù hai người có thể giao tiếp, nhưng Phượng Khê không “nhìn” thấy hắn.
Một lúc lâu sau, Liễu thống soái mới thoi thóp nói:
“Ta đã biến thành bộ xương khô rồi, tại sao lại một lần nữa chịu đựng nỗi đa/u thiên đa/o vạn quả?”
Phượng Khê cũng rất kinh ngạc. Tuy nhiên, không thể không nói có chút... hả hê. Liễu thống soái nhận nàng làm đệ tử, không phải vì ý thức được hành vi x/âm lư/ợc trước đó đáng xấu hổ bao nhiêu, mà chỉ vì bị Thiên Khuyết Minh đ/âm sau lưng, không còn lựa chọn nào khác thôi.
Ở điểm này, vẫn là Cơ Đình thông minh hơn. Bất kể trong lòng nghĩ gì, nhưng thái độ nhận tội bên ngoài vô cùng tốt đẹp, khiến người ta dễ chịu hơn. Không như Liễu thống soái, đã thành khí linh rồi mà còn ở đó nói gì là bất đắc dĩ, đáng bị thiên đa/o vạn quả!
Nàng vừa thầm hả hê trong lòng, vừa nói: “Sư phụ, con nghĩ qua một thời gian nữa chắc là ổn thôi.”
Liễu thống soái yếu ớt hỏi: “Con nói qua một thời gian nữa là sẽ không còn chịu loại khổ hình này nữa ư?”
Phượng Khê: “Ý con là, qua một thời gian nữa, người sẽ quen thôi.”
Liễu thống soái: “...”